Một mùi hương đắng xen lẫn mùi gỗ xộc vào mũi.
Osnock hơi dừng bước, hai người bước vào thang máy.
Hứa Kim Triều không chú ý rằng, một trong số họ hơi khựng lại khi nhìn thấy Osnock.
Không gian thang máy không lớn cũng không nhỏ. Ba người đứng ở cuối, một người đứng ở giữa, sát thành thang máy.
Osnock với Hứa Kim Triều đứng ở góc đối diện - xa người đó nhất.
Vô hình trung, người đứng giữa sát thành thang máy bị cô lập.
Mùi trong thang máy nồng nặc hơn lúc trước, Osnock cau mày.
Tên này sắp đến kỳ động dục rồi mà còn ra ngoài lượn lờ! Ba người phía sau cũng không dễ chịu, dù sao pheromone của đồng loại đối với họ chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chỉ có Hứa Kim Triều không ngửi thấy mùi, cô lặng lẽ đứng trước mặt Osnock. Mái tóc đen mượt mà buông xuống vai, chỉ để lộ hai chiếc tai nhỏ nhắn của cô.
Hôm nay Hứa Kim Triều xõa tóc, cô vô thức vén tóc ra sau tai.
Động tác này vô tình chạm vào chiếc máy trợ thính hình lông vũ màu trắng trên tai trái của cô.
Chất liệu của lông vũ rất tốt. Lúc này nó giống như những sợi lông tơ nhỏ đang rung rinh, run rẩy khi bị ngón tay chạm vào...
Người đứng giữa không tự chủ được mà bị thu hút.
Cuối cùng lông vũ đã yên tĩnh trở lại.
Dường như người đó "không vui" khi nhìn thấy vậy nên vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ.
Không biết qua bao lâu, chiếc lông vũ lại khẽ rung lên.
Chiếc máy trợ thính hình lông vũ trên tai trái như bị dòng chảy ngầm trong không khí tác động mà khẽ lay động.
Osnock cúi đầu nhìn chiếc máy trợ thính nổi bật đó, nó tự chuyển động mà không có gió?
Ma cũng không tin.
Cậu ta quay đầu nhìn kẻ ra tay trong bóng tối, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Ian đang trong kỳ động dục giả chỉ cảm thấy khó chịu, chỉ có chiếc lông vũ nhỏ đó mới có thể chuyển hướng sự chú ý của anh ta. Làm sao anh ta có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy được?
Vì đã bị phát hiện, Ian nói với giọng hơi khàn: "Cô gái phía trước, cô có thể tặng tôi chiếc máy trợ thính của cô được không?"
“Không đúng, là mua. Tôi sẽ mua của cô.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Hứa Kim Triều: "???"
Yêu cầu gì đây, ép mua?
Hứa Kim Triều nhìn người đàn ông vừa nói với ánh mắt khó hiểu.
“Đừng để ý đến anh ta.” Giọng Osnock lạnh nhạt.
Chỉ là một con mèo lớn đang động dục thôi.
Cùng lúc đó, một người đàn ông phía sau kinh ngạc kêu lên: "Anh điên rồi à!"
Lúc này Ian mới nhận ra mình vừa nói gì.
Quả thật anh ta đã hồ đồ, nói năng không suy nghĩ. Trong kỳ động dục giả mà muốn mua đồ của cô, thật là...
Mặt Ian đỏ bừng, mùi trên người anh ta tỏa ra càng rõ ràng hơn.
Anh ta lắp bắp giải thích: "Tôi... Hình thú của tôi rất thích mấy chiếc lông vũ này. Xin lỗi, đã mạo phạm cô rồi."
Hứa Kim Triều lắc đầu với anh ta một cách đầy khó hiểu.
Mua đồ mà cũng phải xin lỗi hả?
Osnock nhìn động tác của Hứa Kim Triều thì làm phiên dịch: "Cô ấy nói không sao."
Cô nói?
Không sao?
Cậu ta không bị sao đấy chứ?
Bốn người cùng nghĩ đến một điều kỳ lạ: Từ khi nào Osnock lại lắm chuyện như vậy?
Cô hoàn toàn không biết Ian đang trong kỳ động dục giả, cũng không biết những lời anh ta nói ra là lời trêu chọc, Hứa Kim Triều vẫn đang cảm thán sự kỳ diệu của "giống loài". Hóa ra khi ở hình dạng người vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi dạng thú.
Thích lông vũ?
Không nói thì thôi, vừa nói Hứa Kim Triều liền nghịch chiếc máy trợ thính hình lông vũ vài cái.
Ánh mắt của Ian không tự chủ được mà dõi theo, đôi mắt một xanh một hổ phách của anh ta thể hiện quá rõ ràng.
Hành động này khiến Hứa Kim Triều liên tưởng đến mèo.
Là mèo đúng không?
Anh ta thích lông vũ động đậy giống như cây gậy trêu mèo.
“Ting.”
[38.]
Cuối cùng cũng đến rồi, đây là tiếng lòng của ba người phía sau.
Họ không muốn chịu đựng pheromone của Ian nữa!
Trước khi đi, Ian lại nhìn chiếc lông vũ trên tai trái của Hứa Kim Triều, trong mắt là sự yêu thích thuần túy.
“Hẹn…” Gặp lại.
Anh ta vừa định nói thêm, người đàn ông phía sau lập tức bịt miệng Ian lại như sợ anh ta lại nói ra điều gì động trời.