Không còn là video 3D mà Hứa Kim Triều quen thuộc mà đổi thành kiểu hiệu ứng như đang ở trong đó.
Bối cảnh trong hình ảnh rất xa lạ.
Ống kính đột nhiên rung lên, một cái lưỡi dài thè thẳng vào màn hình. Thậm chí còn có thể nhìn rõ khoang miệng của loài sinh vật kinh tởm đó.
Cổ họng đỏ thẫm khổng lồ đi kèm với những chiếc răng nanh sắc nhọn dính máu thịt... Ống kính được kéo ra xa, lớp vỏ màu nâu sẫm với ba con ngươi màu đen lồi ra khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đằng sau nó là vô số con giống hệt, khá dày đặc.
Sức phá hoại của chúng cực kỳ mạnh, khung cảnh công nghệ xuất hiện ban đầu đã bị phá hủy thành đống đổ nát.
Hình ảnh vẫn tập trung vào lũ côn trùng, có điều màu đỏ tươi bên dưới làm mắt Hứa Kim Triều nhói đau.
Hứa Kim Triều nắm chặt tay, kiềm chế đôi mắt muốn trốn tránh của mình. Cô phải tiếp tục xem.
Cô muốn nhìn thoáng qua thế giới thực này.
Xúc tu của một con côn trùng đột nhiên phóng to, "xoẹt" một cái vươn ra. Cảm giác chân thực đó khiến Hứa Kim Triều run rẩy khắp người, như thể cô đã đi một vòng ở ranh giới sống chết.
Hứa Kim Triều nghiến răng, mặt mày tái nhợt. Trước mắt cô là một thi thể bị xuyên thủng.
Ngay sau đó xúc tu xuyên qua bụng người nọ, xé xác đối phương. Con côn trùng nhắm mắt lại, cái đầu to tướng cúi xuống đất.
... Nhai nuốt.
Ăn xong cái này nó lại chuyển sang cái khác...
Hình ảnh có độ nét cao, không che.
Rắc rắc...
Hứa Kim Triều chưa bao giờ biết thịt người có thể phát ra âm thanh như vậy. Cũng chưa từng nghĩ đến người vốn là động vật bậc cao, một ngày nào đó sẽ bị nuốt chửng theo cách này.
Hứa Kim Triều không chịu đựng được nữa. Cơ thể cô như mắc bệnh hiểm nghèo, rất muốn nôn khan. Mặt mày cô tái nhợt, cô yếu ớt cúi xuống, hai tay ôm ngực nôn khan không ngừng.
Clétia nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Hứa Kim Triều căn bản không nôn ra được cái gì, cô cố gắng kìm nén sự phản kháng của mình. Cô từ từ thẳng người dậy, khóe mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy.
Cô sợ hãi.
Thế giới này nguy hiểm hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Thấy cô đứng dậy, Clétia đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Hứa Kim Triều, nói: "Đây là sự sụp đổ của Keruidi cách đây một trăm năm, loài dị chủng trong tư liệu lịch sử này thuộc loài ổ đen có số lượng lớn nhất và sinh sản nhanh nhất."
“Nó thuộc kiểu phổ biến nhất.”
“Vì cô là người sống sót từ trùng động, cô phải hiểu rằng, điều chưa biết đôi khi rất đáng sợ.”
“Đoạn lịch sử này chỉ là một phần nhỏ không đáng kể trong dòng chảy thời đại. Còn cô, là người may mắn được tái sinh từ một dòng chảy.”
“Con người, không phải lúc nào cũng may mắn.”
“Dị chủng chỉ là bài học đầu tiên về nhận thức.”
Hứa Kim Triều im lặng nhìn Clétia với đôi mắt đen láy, anh nói rất đúng.
Điều chưa biết thực sự quá đáng sợ.
Hơn nữa con người không phải lúc nào cũng may mắn.
Cô không thể đảm bảo rằng lần sau khi mắt tối sầm lại, tai chảy máu, bản thân có xuyên không đến thế giới khác hay không.
Ít nhất ở thế giới này, cô vẫn còn cơ hội để học tập.
Hứa Kim Triều dời mắt, cuối cùng dừng lại trên màn hình.
Cô nhìn họ bước đến kết cục chắc chắn phải chết.
Hứa Kim Triều nhìn theo ống kính di chuyển, có thể thấy người quay phim có phần thiên vị người máy màu đen kia. Người máy đó có sức tấn công rất mạnh, thao tác rất giỏi.
Ngay khi người máy bị một số ổ đen vây công, hình ảnh đột ngột dừng lại.
Giọng nói của Clétia vang lên đúng lúc: "Sự sụp đổ của Keruidi cũng đại diện cho bối cảnh thời đại hiện nay. Khác với một trăm năm trước, hiện nay tất cả dị chủng đều bị đuổi ra khỏi đế quốc và liên minh.”
“Có quân đội chuyên trách dọn dẹp tiền tuyến."
“Vũ khí chủ yếu là người máy.”
“Tôi sẽ không giới thiệu nhiều về người máy nữa. Nếu không hiểu thì hỏi 111, nó sẽ cho cô biết. Hơn nữa khi cô đến trường, cô sẽ hiểu.”
Hứa Kim Triều sững sờ, cô vẫn có thể đến trường cơ à?
Clétia hoàn toàn không quan tâm đến việc những lời anh vừa nói khiến Hứa Kim Triều có vẻ mặt phức tạp.