Tinh Tế: Mời Em Tiếp Nhận Tin Tức Tố Của Tôi

Chương 8

Hứa Kim Triều không hề nghi ngờ gì. Kể từ lúc tiếp xúc với 111 vào ngày hôm qua, cô đã nhận ra tốc độ của thế giới này.

Hiệu suất thật sự rất cao.

Cô ngồi ngay ngắn, bắt đầu viết.

Clétia đến trước bàn học, lặng lẽ quan sát bàn học của cô gái, trên giấy có dấu vết bị lem.

Ánh mắt anh chuyển sang cô gái.

Cô cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Một sợi tóc lòa xòa rơi xuống cổ, có lẽ hơi ngứa. Cô khẽ cựa quậy cổ, đường mạch máu màu xanh nhạt mơ hồ lan rộng.

Clétia bỗng nhớ đến hồ sơ tạm thời về người sống sót mà anh nhận được ngày hôm qua: [Giới tính: Nữ Beta.]

Chậc, trông còn yếu đuối hơn cả Omega.

Cô vẫn tiếp tục viết, xem ra hôm qua cô thực sự đã học.

Thực ra Hứa Kim Triều đang vật lộn, hôm qua cô thực sự đã chép rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể nhớ hết!

Vì vậy tay cầm bút của cô viết một lúc đành dừng lại, cố gắng nhớ lại chữ viết tinh tế tương ứng với chữ Hán.

Năm xưa cô học thuộc từ vựng tiếng Anh rồi bị đánh vào tay cũng chưa từng cố gắng như vậy.

Vật lộn một hồi, Hứa Kim Triều buông bút xuống.

Cô cầm tờ giấy đã viết xong đứng dậy, dùng hai tay đưa cho Clétia.

Clétia nhận lấy tờ giấy, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng anh vẫn bị bộ não ngốc nghếch của Hứa Kim Triều làm cho giật mình.

Không nói đến chữ xấu, cô còn chẳng viết được mấy chữ.

Cô thực sự đã học sao?

Clétia kìm nén cảm xúc muốn mắng cô là đồ ngốc, gọi 111 đến.

“111, kiểm tra lịch sử trình duyệt của trẻ nhỏ.”

“Đã nhận được lệnh cấp A, quyền riêng tư của trẻ nhỏ được gỡ bỏ.”

Hứa Kim Triều nghe thấy câu trả lời khác thường, hơi cụp mắt xuống.

Lệnh cấp cao à?

Hơn nữa không ngờ quyền riêng tư ở tinh tế lại được làm khá tốt, trẻ nhỏ cũng có chế độ bảo vệ.

Lịch sử hiển thị rõ ràng, Clétia liếc mắt một cái đã thấy lịch sử học tập của ai đó từ [23:02—3:23].

Nói thật, tiến độ học tập này ở đế quốc thuộc mức thấp hơn ngưỡng bình thường.

Anh lại nhìn chữ viết của Hứa Kim Triều.

Không đến nỗi ngu ngốc không thể cứu chữa.

Nhưng một người có tư chất như vậy thì làm sao tiếp xúc được với trùng động?

Sự đặc biệt của Hứa Kim Triều khiến Clétia phải lật đổ tất cả những hướng dẫn nhận thức mà anh đã đưa ra dựa trên nhật ký của những người sống sót trước đây.

“Tôi chỉ có bốn tiếng buổi sáng để hướng dẫn cô, thời gian còn lại cô tự học bài học vỡ lòng cho trẻ nhỏ... Tăng tốc tiến độ đi.” Clétia muốn cô học chữ càng sớm càng tốt.

Hứa Kim Triều gật đầu lia lịa. Cô đã hiểu, tiến độ học tập hiện tại của mình so với người tinh tế khá chậm.

Haiz, xem ra tối nay phải thức đêm học rồi.

Hứa Kim Triều không chú ý đến Clétia trước mặt đang cau mày nhìn về phía cửa phòng giam.

“Clétia, anh đến sớm vậy?” Giọng nói vang lên từ cửa phòng giam vẫn chưa đóng.

Hứa Kim Triều đã nghe thấy giọng nói này vào hôm qua, là Osnock.

Clétia không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Osnock. Anh nhìn người đến, trong đôi mắt tím lóe lên vẻ hung dữ: "Không phải người nào đó rất rõ à?"

Trong số những người hoàn thành việc dọn dẹp, đã chọn ngay anh.

Nghe vậy, Osnock mỉm cười.

Cậu ta không hề quan tâm đến sự "nhắm vào" của Clétia, dù sao cũng là cậu ta chọn Clétia làm giáo viên hướng dẫn nhận thức cho cô.

Không còn cách nào khác, ai bảo Clétia là người thích hợp nhất để dạy cô chứ?

Osnock không quá quan tâm đến tình hình học tập của hai người, dựa theo lệ thường đưa dịch dinh dưỡng cho Hứa Kim Triều.

Cậu ta nói: "dịch dinh dưỡng hôm nay của cô."

Hứa Kim Triều vội vàng cúi xuống viết hai chữ, cô bước qua Clétia đi thẳng về phía Osnock.

Cô dừng lại trước mặt Osnock, giơ tờ giấy trong tay lên [cảm ơn].

Osnock cúi đầu nhìn chữ viết đó.

Thật lòng mà nói, chữ của Hứa Kim Triều không phải là kiểu viết truyền thống tinh tế nhưng cũng không xấu như Clétia nói, ngược lại có chút thanh tú.

“Trách nhiệm thôi.” Giọng Osnock vang lên đều đặn.