Sau Khi Nhìn Thấy Bình Luận, Mỹ Nam Lạnh Lùng Hệ Câu Nắm Thóp F4

Chương 6: Vật về chủ cũ (1)

[Nhiệm vụ √]

Lăng Vụ lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, vừa hay người xuyên không đã hoàn thành việc bắt nạt, nhiệm vụ này coi như là ăn may rồi.

Trong truyện tranh, Học viện Scott là học viện quý tộc hàng đầu của toàn Đế quốc.

Mà trong Đế quốc, cấp bậc giai cấp đặc biệt nghiêm ngặt, pháp luật không còn công bằng mà thiên vị người ở trên, trói buộc dân thường, bạo loạn ở khu nội thành không ngừng, cường quyền trấn áp.

Bốn thế gia Cận, Doãn, Kinh, Ngự chia đất cai trị.

Dẫn dắt mạch máu của Đế quốc, nắm giữ khoa học kỹ thuật tiên tiến, có đội ngũ nghiên cứu và phát triển khổng lồ và kho bằng sáng chế, kiểm soát việc khai thác dầu mỏ, khí đốt tự nhiên và năng lượng mới, liên quan đến ngành công nghiệp đá quý và ngành công nghiệp giải trí sòng bạc, v.v.

Và đều có kho vũ khí tiên tiến nhất.

Các khóa học của Học viện Scott ngoài các môn cơ bản như vật lý, hóa học, còn có nghệ thuật cắm hoa, cưỡi ngựa, đấu kiếm, bắn súng, võ thuật, chế tạo máy móc cơ giáp...

Ai đến cũng phải nói là rất cứng rắn.

Trong F4, Cận Thiếu Ngu đối với Lăng Vụ - người anh trai này có thể nói là hận thấu xương, Kinh Độ lạnh nhạt, Doãn Hoài Dự hứng thú hóng chuyện mà nhìn cậu, Ngự Thức Tuyết thì không thèm nhìn cậu.

Lăng Vụ xa nhà nhiều năm, gần như đã bén rễ ở Liên Bang, sau khi đôi cánh dần đầy đặn thì trở về Đế quốc, nhưng thế sự khó lường, cơ thể lại bị người xuyên không thần bí chiếm cứ.

Khi gặp Cận Thiếu Ngu sau nhiều năm xa cách, cậu đã rất vui.

Ánh mắt của Lăng Vụ tối sầm lại.

Việc cấp bách là lấy lại điện thoại, cậu lấy máy tính bảng ra, đầu ngón tay gõ trên bàn phím, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu sinh viên của Học viện Scott, lấy riêng phần của Kỳ Úc ra.

Ánh sáng của màn hình nhuộm đôi mắt của thiếu niên như thủy tinh lưu ly vừa được tuyết mới gột rửa, cậu nhìn vào dòng chữ trên thanh địa chỉ: "Đại lộ Cảng Thông, khu B hạ thành, số 985...."

"Bốp!"

Máy tính đóng lại, căn hộ chìm vào bóng tối.



Khu hạ thành.

Ánh đèn vàng vọt, tường trên đường phố bẩn thỉu, dán đủ loại quảng cáo, nhà cửa chen chúc như những chiếc l*иg chim bồ câu, mùi gỉ sắt hòa lẫn với bùn lầy cùng với mùi nướng ập đến, có chút khó chịu.

Lăng Vụ có vẻ ngoài xuất chúng, trên người không một hạt bụi, chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu không hợp với nơi này, như một quý tộc tao nhã, cao quý lưu lạc vào chốn thị dân, liên tục thu hút ánh mắt không thiện chí.

Khiến người ta chú ý.

Vài người đàn ông trung niên ngồi trên quầy nướng bên đường uống rượu, nheo đôi mắt vàng đυ.c, nhìn Lăng Vụ: "Thấy không?"

Người đàn ông có sẹo trên mặt dán mắt vào Lăng Vụ không rời: "Yo, cậu chủ bé từ đâu đến vậy?"

Sao lại có người đàn ông quyến rũ như vậy, eo nhỏ như vậy, chân thẳng tắp thon dài, ngay cả mắt cá chân lộ ra cũng trắng như vậy, khi đi đường thôi cũng khiến người ta mềm nhũn cả xương......

Loại người lạnh lùng yếu đuối này thích hợp để bị giày vò và lấp đầy trên giường.

Lăng Vụ liếc nhìn biển số, số 913, sắp đến rồi.

[Ánh mắt ghê tởm quá, nam phụ mau chạy đi!]

[Khu hạ thành toàn là những kẻ liều mạng, nam phụ này vai không thể khiêng, tay không thể xách, còn dám không mang theo vệ sĩ đến một mình, thật sự là say rồi!]

[Chuyện này thì... nam phụ mà bị bắt thì sẽ bị ‘xào’ thật ngon mất.]

Lăng Vụ: ?

Cái gì cơ?