Sau Khi Nhìn Thấy Bình Luận, Mỹ Nam Lạnh Lùng Hệ Câu Nắm Thóp F4

Chương 4: Thâm sơn cùng cốc sinh điêu dân (1)

[Anh chàng đang thầm vui sướиɠ.]

[Đoạn trong phòng riêng khiến tôi đứng phắt dậy, phản diện sắp bị điều khiển như chó rồi, lúc đầu Kỳ Úc định gϊếŧ hết tất cả nhưng bị bà xã sờ mặt, lập tức được an ủi.]

Linh Vụ: ?

Phản diện này thì cậu hiểu, đang nói về Kỳ Úc.

Bà xã... chẳng lẽ đang gọi cậu?

Linh Vụ chỉ muốn lấy điện thoại rồi nhanh chóng rời đi nhưng do chiều cao, cậu phải hơi nhón chân mới với được chiếc điện thoại mà Kỳ Úc giơ cao qua đầu.

"Trả lại cho tôi."

Kỳ Úc đứng cao hơn, nhìn Linh Vụ ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ ửng vì lo lắng, yết hầu chuyển động phát ra tiếng cười khẽ, tay đút điện thoại vào túi.

Hắn liên tục tiến về phía Linh Vụ.

Linh Vụ bị chàng trai ép vào giữa tường và ngực hắn, không còn đường lui, chỉ có thể dùng tay chống ngực Kỳ Úc để hắn không áp sát lại.

Gần như toàn thân cậu đã bị ôm trọn trong vòng tay.

Linh Vụ rất ít khi ở gần người khác như vậy, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, cố gắng thương lượng: "Kỳ Úc, cậu trả điện thoại cho tôi, chuyện trước đây chúng ta xóa bỏ hết, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

"Được chứ?"

Cậu thực sự không hiểu, cuối cùng người xuyên không chiếm thân thể cậu đang nghĩ gì, điện thoại quan trọng và riêng tư như vậy mà không mang theo người.

Kỳ Úc nhìn thấy cậu chủ bé giống như con thỏ bị dồn vào đường cùng, trong lòng dâng lên niềm vui thích khó tả.

Hắn giơ tay kéo băng gạt trên xương quai xanh, lộ ra vết sẹo đỏ tươi, vô hình trung nhắc nhở Linh Vụ về những gì cậu đã làm.

Kỳ Úc hơi nhướng mày: "Cậu chủ à, nhận ra không? Vết sẹo do chính tay cậu để lại."

Hắn cố ý kéo dài âm cuối, nói ra những lời quyến luyến, tựa như lời thì thầm giữa những người yêu nhau nhưng lại vô cớ mang theo một chút ác ý, rồi từ từ bổ sung thêm câu nói.

"Một nét bút xóa sạch, nói thì dễ dàng."

Linh Vụ vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Kỳ Úc cúi người xuống, liếc nhìn dái tai trắng mịn trước mặt, hơi thở ấm áp phả vào cổ Linh Vụ, giọng trầm khàn nói: "Tốt nhất là cậu đứng yên đừng động đậy, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm gì với cậu."

Tầm mắt Linh Vụ thoáng qua chiếc camera trên trần nhà.

"À."

Khi hai người đang giằng co, từ góc khuất vang lên vài giọng nói của nam sinh.

Linh Vụ theo tiếng mà nhìn về phía đó.

Một nam sinh với mái tóc đen ngắn dựa vào lan can, vạt áo sơ mi trắng buông lỏng bên ngoài thắt lưng, lưng và vai tạo thành một đường cong thanh tú, hai chiếc cúc áo trước cổ không cài, lộ ra cổ họng với đường nét gợi cảm, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đẹp trai, toát lên vẻ phóng khoáng và bất cần.

Cận Thiếu Ngu thấy Linh Vụ nhìn về phía mình, sự bực bội hiện rõ trên khuôn mặt, cậu ta lãnh đạm quay đi chỗ khác.

Kỳ Úc quay đầu lại cũng nhìn thấy cậu, lười biếng buông Linh Vụ ra, khoanh tay dựa vào tường, nhìn họ với vẻ hứng thú.

[Tích! Tu La Tràng tới rồi!]

[Cận Thiếu Ngu chắc muốn bóp chết anh trai mình...]

[Thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp, mấy người này đứng cùng nhau quá đẹp mắt.]

[Đẹp trai quá, tôi muốn quỳ xuống liếʍ màn hình.]

Cận Thiếu Ngu định bỏ đi, Linh Vụ không kịp xem bình luận, gần như buột miệng nói: "Thiếu Ngu, đừng đi!"

Cậu đuổi theo, sau bức tường ở góc khuất, ánh mắt va vào Kinh Độ rồi lập tức lảng tránh, Linh Vụ nắm lấy cổ tay Cận Thiếu Ngu, mở miệng nói: "Anh..."

Chưa kịp để Linh Vụ nói hết câu, Cận Thiếu Ngu quay đầu lại, giận dữ giật tay ra, nhíu mày nói: "Cút đi, đừng chạm vào tôi, thật kinh tởm!"