Thế giới trong cuốn sách này còn tốt hơn cuộc sống thực tế của cậu nhiều. Ít nhất, cậu có tiền!
Nghĩ đến đây, Tô Thời An bật cười, mong chờ giây phút gặp Cố Minh Thịnh. Cậu còn hớn hở nuốt nước bọt, cười hề hề hai tiếng.
Sau khi tắm xong, Tô Thời An quấn khăn tắm bước ra ngoài. Hả? Cậu không dám tin vào mắt mình, sau khi tẩy trang, nguyên chủ có khuôn mặt giống cậu đến kỳ lạ, chỉ là làn da hơi tái nhợt. Những hình xăm loè loẹt trên cổ cũng biến mất, hoá ra là hình dán!
Tắm rửa xong, cậu nhảy bổ lên chiếc giường rộng lớn, lăn lộn hai vòng thoải mái. Nằm sấp trên giường, cậu đung đưa đôi chân nhỏ, mở điện thoại của nguyên chủ lên.
Đầu tiên, cậu tìm kiếm thông tin của nguyên chủ trên mạng xã hội. Trong sách, nguyên chủ cũng chỉ là một idol vô danh, nhưng cậu muốn biết cụ thể là vô danh đến mức nào.
Vừa tìm kiếm tên "Tô Thời An", hàng loạt tin tức đen tối hiện lên trước mắt:
[Hôm nay Tô Thời An giải nghệ chưa?]
["Tô Xe Đυ.ng" lại đi bám fame ngôi sao nổi tiếng nào vậy?]
[Tư thế tạo dáng của cậu ta y như một con gà quê.]
[Tô Xe Đυ.ng, làm ơn tha cho đôi mắt của tôi đi!]
[Nghe nói cậu ta cưới một ông già? Thật hay giả?]
[Mọi người cùng góp tiền để cậu ta giải nghệ đi, đừng bám fame Lâm ca của tôi nữa!]
[Đừng có đeo bám Tiểu Vũ Mao nhà chúng tôi nữa!]
Nhìn đống tin tức bôi đen mình tràn ngập màn hình, khóe miệng Tô Thời An giật giật. Cậu ném điện thoại qua một bên, nguyên chủ đã vô danh thì thôi đi, nhưng làm sao lại có thể bị cả mạng xã hội ghét đến mức này chứ? Cũng là một "tài năng" hiếm có đấy! Nếu đã thảm hại đến mức này, chi bằng bám chặt lấy đùi tổng giám đốc Cố mà ăn bám đi. Nhân lúc nhà họ còn chưa phá sản thì nhanh chóng tích góp tiền đã!
Đang mơ tưởng về một tương lai sung sướиɠ, điện thoại bỗng reo lên. Cậu cầm lên xem, trên màn hình hiển thị một cái tên trong danh bạ: "Mẫu lão hổ". Tô Thời An không biết đây là ai, nhưng chắc chắn là người nguyên chủ quen. Cậu bắt máy: "Alo?"
Giọng một người phụ nữ sắc bén chói tai vang lên: "Tô Thời An, cậu còn biết nghe điện thoại của tôi sao? Ngày mai lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tham gia chương trình thực tế nuôi dạy trẻ con!"
Tô Thời An nhíu mày, cầm điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ: "Cô là ai?"
"Cô là ai? Tôi là quản lý của cậu đấy! Tô Thời An, cậu lại đang giở trò gì với tôi vậy?"
Ồ, thì ra là quản lý của nguyên chủ. Tô Thời An dõng dạc đáp: "Không đi! Bố đây muốn làm kẻ ăn bám!"
"Được thôi, vậy trả tôi 20 triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng, chuyển ngay lập tức!"
Tô Thời An dứt khoát đáp: "Tôi đi tìm chồng tôi xin tiền!"
Nói xong, cậu cúp máy cái rụp. Đi tham gia cái chương trình đó á? Đừng đùa, cậu nhóc kia nhìn là biết không ưa cậu rồi, mà cậu cũng đâu cần ra ngoài để bị người ta chửi rủa nữa.
Cậu lục lọi danh bạ một lúc mới tìm được số liên lạc ghi chú là "Cố Lão Nam Nhân". Trong danh bạ chỉ có một người họ Cố, chắc chắn là tổng giám đốc Cố rồi!
Cậu hồi hộp bấm gọi, thử thăm dò: "Alo? Là Cố Minh Thịnh phải không?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào: "Chuyện gì."
Tinh thần Tô Thời An lập tức phấn chấn! Giọng này nghe đúng gu cậu thích rồi! Cậu ngay lập tức đổi giọng ngọt ngào: "Chồng ơi... Cho em 20 triệu được không ạ?"
"Chuyện gì."
"Để trả tiền vi phạm hợp đồng chương trình nuôi dạy trẻ con!"
"Không có tiền." Đối phương lạnh lùng đáp hai chữ rồi dứt khoát cúp máy.
Tô Thời An nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngơ ngác. Gì đây? Chẳng phải cậu là tiểu kiều thê (cô vợ nhỏ đáng yêu) của nhà giàu sao? Sao tổng giám đốc Cố này lại không theo kịch bản vậy?
Vừa nãy còn mê mẩn giọng nói của tổng giám đốc, giờ cậu lại bực mình chửi một câu: "Đồ chó già!"
Sau đó, cậu mở tài khoản ngân hàng của nguyên chủ lên xem, tổng cộng chỉ có 200 nghìn tệ. Ha, đến cả số lẻ của tiền vi phạm hợp đồng cũng không đủ!
[Hừ, đàn ông! Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy!]