Chỉ vậy thôi sao?
Chuyện này, cùng lắm cũng chỉ đủ dọa được nguyên chủ - một kẻ đáng thương dễ dàng bị thao túng tâm lý, dễ bị lừa vào những giấc mộng đẹp mà thôi.
"Thiếu gia bảo cậu lập tức đi ngay. Đừng quên, cậu cũng chỉ là con chó được thiếu gia nuôi mà thôi... Ọe..."
Thư ký Quan buông lời đe dọa cay độc. Nhưng vừa dứt lời, anh ta vô thức cúi đầu nhìn xuống - chỉ một cái liếc thôi mà dạ dày anh ta lập tức quặn thắt, một cơn lạnh sống lưng lặng lẽ bò dọc theo xương sống.
Không kịp nghĩ vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tính cách của Thời Hoài Xuyên lại trở nên lệch lạc đến vậy, anh ta đã không chịu nổi nữa mà quay đầu bỏ chạy.
Lảo đảo lao ra ngoài, chống tay lên thành bồn rửa, anh ta nôn thốc nôn tháo tất cả những gì còn sót lại trong dạ dày.
Dịch vị, đồ ăn chưa tiêu hóa, các loại enzyme cùng mùi rượu lên men hăng nồng hòa quyện, nhanh chóng tràn ngập cả hành lang lẫn phòng vệ sinh.
"Thư ký Quan, xem ra bữa trưa của anh có vẻ không tệ nhỉ? Hình như còn có cả rượu nữa? Uống với thiếu gia nhà anh à?"
"Tôi thật sự không hiểu, thiếu gia vừa tài trợ cho tôi, lại trả lương cho anh. Xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ là mấy món hàng có thể mua được bằng tiền. Vậy tại sao thiếu gia nhà anh thà ép tôi - một kẻ không biết nghe lời - để hầu hạ mình, chứ không phải là anh?"
"Thư ký Quan, anh nghĩ có khi nào thiếu gia thấy anh… ghê tởm không? Cảm thấy anh dơ bẩn?"
Giọng của Thời Hoài Xuyên khàn khàn vì lâu ngày không uống nước, vốn mang chất trong trẻo và cấm dục, giờ đây lại pha chút lười nhác, lười biếng mà đầy dụ dỗ.
Âm thanh ấy bất chợt vang lên sát ngay bên tai thư ký Quan.
"Thực ra anh rất muốn thiếu gia đùa bỡn mình phải không? Giống như cách gã ta sắp làm với tôi ấy? Có bao giờ anh lén nghe được chuyện thiếu gia “vui vẻ” với những kẻ giả mạo khác không? Khi ấy… có phải anh ao ước người năm bên dưới là mình không?"
Khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười tùy tiện, nhưng từng câu từng chữ chữ thốt ra lại thô thiển đến khó tin.
Mỗi lời nói như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào điểm yếu của thư ký Quan.
Anh ta giận đến đỏ bừng mặt, định quay người giáng một bạt tai cho đối phương câm miệng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cơn đau nhói bất chợt giáng xuống sau gáy, khiến anh ta ngã gục xuống bồn rửa, đầu cắm thẳng vào vũng nôn của chính mình.
"Thư ký Quan, hay là để tôi giúp anh một tay nhé?"
Thời Hoài Xuyên kéo lê cánh tay anh ta, vừa tránh làm bẩn quần áo của mình, vừa kéo anh ta vào buồng vệ sinh bên cạnh.