Tam Tiểu Thư Được Sủng, Tiên Quân Tự Đưa Đến Bên Giường

Chương 7: Sống chết chưa rõ

Vị Sơ ngồi trên đống củi trước sân, nhẹ nhàng đấm đấm chân, hỏi đại thúc đường đến thành Thương Nguyệt gần nhất.

"Thành Thương Nguyệt? Nếu chỉ đi bộ như vậy, không ngủ không nghỉ ít nhất cũng phải ba bốn ngày mới đến được..."

Tin tức này khiến Vị Sơ không khỏi có chút hối hận vì đã gϊếŧ chết những thứ giống ngựa mà không phải ngựa đó.

"Tiểu cô nương, ngươi đến thành Thương Nguyệt làm gì?" Đại thúc tiều phu lấy một ít lương khô và bánh trái từ trong nhà đưa cho nàng.

Nhìn bộ dạng y phục rách rách rưới rưới của nàng, đại thúc nhắc nhở: "Bây giờ không phải là lúc nên đến thành Thương Nguyệt..."

"Cảm ơn đại thúc, thành Thương Nguyệt làm sao vậy?" Phượng Vị Sơ nhận lấy lương khô, nhẹ nhàng cảm ơn, đồng thời hỏi han tình hình hiện tại của thành Thương Nguyệt.

Nói xong, nàng còn sờ sờ eo.

Rồi, nàng tháo cúc áo bằng đá hắc diện thạch trên thắt lưng xuống làm quà cảm ơn vì đã ăn bánh của người ta.

Đại thúc tiều phu không muốn nhận, cụp mí mắt già nua xuống, thành thật nói: "Nghe nói, tam tiểu thư Phượng gia mất tích, lão gia tử Phượng gia gắng gượng thân thể bệnh tật muốn tự mình đi tìm, kết quả lại bị tập kích ở cổng thành.”

“Bây giờ, toàn thành giới nghiêm, Phượng lão gia tử sống chết chưa rõ..."

Bị tập kích? Sống chết chưa rõ?

Phượng Vị Sơ nắm chặt bánh trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt lo lắng của một lão già tóc bạc.

Trong ký ức.

Lão gia tử đối xử rất tốt với nguyên chủ, ngay cả khi nguyên chủ trở thành phế vật cũng không hề ghét bỏ, nuôi nàng ấy bên cạnh, ra lệnh cho tất cả mọi người trong phủ không được bất kính với nàng ấy.

Mặc dù ký ức vẫn còn xa lạ, nhưng khi nghe nói Phượng lão gia tử sống chết chưa rõ, tại sao nàng vẫn cảm thấy khó chịu?

Nàng lặng lẽ đặt cúc áo bằng đá hắc diện thạch xuống đất bên cạnh, đứng dậy, chắp tay từ biệt đại thúc, rồi nhanh chóng chạy về thành Thương Nguyệt...

Nàng không hề hay biết, sau khi nàng rời đi...

Nam nhân mặc y phục xanh trắng đi ra từ phía sau túp lều tranh, giày không dính bụi, đầu ngón tay thon dài đeo chuỗi hạt nhặt cúc áo bằng đá hắc diện thạch dưới đất lên, đôi mắt màu vàng lóe lên tia hứng thú.

Vung tay áo lên, biến thành hai chiếc lá vàng đưa cho người tiều phu.

Trong tiếng cảm tạ rối rít của người tiều phu, hắn quay người biến mất.

Ngoại trừ mùi hương sen còn sót lại trong gió, giống như chưa từng xuất hiện...

-------------------------------------

Phượng Vị Sơ rời khỏi túp lều tranh, lại đi bộ không ngủ không nghỉ suốt một ngày một đêm.

Mặt trời chói chang, nóng bức vô cùng.