"Ai... Ai có thể cứu chúng ta đây..."
“Cầu xin chư thần, xin hãy ban cho ta ân huệ, thay ta gột rửa u sầu, báo thù cho ta... Ta, Phượng Vị Sơ, nguyện hiến tế linh hồn mình…”
“Bọn súc sinh muốn cướp đoạt gia sản Phượng gia, hãy để chúng biến thành chó lợn, không được chết tử tế…”
“Lũ tiện nhân mưu hại tộc nhân Phượng gia, xin cho chúng phải chết không toàn thây, ô danh muôn đời…”
“Ta muốn chấn hưng Phượng gia…”
Giữa vùng đất hoang vu vắng lặng, chợt vang lên tiếng khóc ai oán thê lương, tựa tiếng đỗ quyên rêи ɾỉ.
“Muốn cái gì mà muốn... Lắm lời chết đi được. Thần thánh nào rảnh rỗi mà đi giúp đám vô dụng…”
Theo sau tiếng lẩm bẩm đầy chán chường, giữa vùng hư vô mịt mù, làn sương đen dần cuộn lên, ngưng tụ lại thành hình một cỗ kiệu lấy đầu phượng làm tay vịn, đuôi dài làm chỗ tựa.
Một nữ tử tuyệt sắc ngả người tựa vào kiệu, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, buông tiếng thở dài hờ hững: “Chỉ có ác nhân rảnh rỗi như ta mới chịu nghe ngươi lải nhải. À không, phải nói là… ác hồn mới đúng.”
Nàng không thích khóc, lại càng không chịu được tiếng khóc của người khác.
Trong mắt nàng, chỉ những kẻ yếu đuối vô dụng mới lấy nước mắt ra để giải quyết vấn đề - khóc vì trời đất bất công, khóc vì đời người bạc bẽo...
Nhưng tất cả những điều ấy, đều không bao giờ xảy ra với nàng.
Tuy nhiên, ngay khi nàng buột miệng càu nhàu, tiếng khóc bỗng chốc im bặt.
Một giọng nói khàn đặc, pha chút điên loạn vang lên: “Ác nhân cũng được, ác hồn cũng xong, chỉ cần có thể báo thù cho Phượng gia, thì dùng ác trị ác cũng chẳng sao…”
“Phiền phức, nhàm chán…”
Nữ tử tuyệt sắc còn chưa dứt lời, một luồng sáng đỏ rực mang theo mùi máu tanh nồng nặc chợt bủa vây lấy nàng.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng cảm nhận được cơn đau đã lâu không gặp - từng tấc da thịt như bị xé toạc, một vật nặng đè chặt lên lưng nàng, đau đớn đến mức như toàn bộ xương cốt và nội tạng của nàng đều bị lệch vị trí.
Đôi tay gầy guộc dính đầy máu, móng tay nứt toác. Dưới lớp bùn nhầy nhuộm máu còn in lại những vết cào sâu hoắm.
Bàn tay nàng chạm phải thứ gì đó nhớp nháp, dính dính - đó là một vùng chất lỏng đỏ sẫm. Nàng ngẩng đầu lên, bốn phía là thi thể ngổn ngang.
Tất cả đều chết thảm.
Có người bị xé xác như gặp phải dã thú, phần đầu gần như biến mất, con mắt còn sót lại lủng lẳng bên má bị khoét sâu, mở trừng trừng nhìn nàng.
Có người dường như vừa trải qua một trận chém gϊếŧ khốc liệt, bị lưỡi dao sắc bén chém đôi, nội tạng tràn ra khắp đất, tanh tưởi nồng nặc.