Biến Thành Chó Rồi, Khỏi Cần Phấn Đấu Nữa Ha

Chương 4

Cửa xe cứu thương đóng lại. Đối diện với ánh mắt có phần ngạc nhiên của nhân viên y tế, Hàn Song Song hơi mất tự nhiên sờ mũi.

Con chó kia thông minh như vậy, có thể dẫn cô ấy tìm thấy chị Mạn bị ngất, hy vọng nó cũng hiểu được lời cô ấy nói!

Tiêu Mạn nhìn chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi đi xa dần, lúc này mới thở dài, nằm phục xuống trong con hẻm.

Cô quyết định ngủ một giấc. Dù sao cơ thể cô cũng được đưa đến bệnh viện rồi, biết đâu lúc cô tỉnh dậy, lại phát hiện mình đã trở về thì sao?

Tiêu Mạn nhắm mắt lại, mọi âm thanh và mùi vị dần xa cách. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, là vì nghe thấy tiếng bước chân, theo sau là giọng nữ quen thuộc.

"Cún con ơi, mày còn ở đây không?"

Tiêu Mạn chớp mắt, nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại, thầm thở dài trong lòng.

Vẫn chưa biến về được, cô vẫn là một con chó.

Cô đứng dậy, rũ rũ bộ lông, bước ra khỏi bóng râm, lập tức thấy Hàn Song Song mừng rỡ chạy tới: "Tao biết ngay là mày hiểu tao nói gì mà!"

Hàn Song Song cũng không còn sợ con Husky trước mắt như trước nữa. Biết nó có thể hiểu mình nói gì, cô ấy cảm thấy thân thiết hơn hẳn. Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhìn vào mắt nó nói: "Mày có muốn về nhà với tao không?"

Cô ấy ngừng lại một chút, thấy con Husky đang nhìn mình chằm chằm, lại bất giác cảm thấy có lẽ nó muốn biết tình hình của chị Mạn, liền nói: "Cảm ơn mày đã cứu chị Mạn, chị ấy đang được điều trị trong bệnh viện rồi. Nhưng bác sĩ nói, cơ thể chị ấy tạm thời không thấy có vấn đề gì, cũng không biết tại sao mãi không tỉnh, tiếp theo cần phải kiểm tra thêm."

Tiêu Mạn thầm nghĩ, tôi biết tại sao không tỉnh mà, vì hồn bay mất rồi!

Cô nhận ra mình đã quá lạc quan, có lẽ cô không dễ dàng quay về như vậy.

Nhưng dù sao, cơ thể cô vẫn còn sống, chưa chết hẳn, cũng không đến nỗi quá tuyệt vọng. Cô cảm thấy mình vẫn còn cơ hội vùng vẫy một chút.

Hàn Song Song hỏi lại lần nữa: "Mày có muốn đi theo tao không?"

Tiêu Mạn nhớ lại mấy video từng xem, hành động thể hiện sự thân mật của chó gồm có lè lưỡi liếʍ, cọ cọ gì đó. Cái trước thì xấu hổ quá cô không làm được, cái sau... cô bây giờ là chó hoang, bẩn lắm, thôi bỏ đi.

Thế là Tiêu Mạn gật đầu tỏ ý đồng ý.

Hàn Song Song lại một lần nữa chứng kiến phản ứng giống người của con Husky này, vẫn không khỏi kinh ngạc. Cô ấy bất giác nhìn ra sau lưng con chó, cứ có cảm giác như có người đang điều khiển nó làm những động tác giống người vậy.