Giả Làm Beta, Sau Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 9

Sáng sớm, bệnh viện đúng vào giờ cao điểm, người đến khám bệnh chen chúc, tiếng cãi vã ầm ĩ vang khắp nơi, chỉ có phòng khám nằm sâu trong khu nội trú là yên tĩnh lạ thường.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, nhìn chằm chằm vào tờ phiếu xét nghiệm trong tay, thoáng kinh ngạc hỏi: "Cậu là Omega?"

Lâm Ngộ An siết chặt vạt áo, ngón tay co lại thành nắm đấm, khẽ gật đầu đầy bất an: "Vâng."

Bác sĩ cúi đầu nhìn giấy chứng nhận xét nghiệm một lần nữa, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu đi, giọng nói uyển chuyển: "Gần đây... cậu có xảy ra quan hệ với ai không?"

Tim Lâm Ngộ An chùng xuống, linh cảm xấu trong lòng lập tức dâng lên, rõ ràng là đã đoán trước, vậy mà vẫn không thể ngăn cảm giác bàng hoàng trào lên. Cậu liếʍ môi, chậm rãi trả lời: "... Có."

Cậu cắn môi dưới, giọng nói run rẩy: "Ý bác sĩ là sao?"

Bác sĩ thu lại tờ giấy, giọng vẫn bình tĩnh: "Dạ dày của cậu không có vấn đề gì, còn về các triệu chứng mà cậu vừa kể..."

Ông nhìn cậu thiếu niên trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn, ánh mắt dịu lại: "Cậu nên đến khoa sản kiểm tra thêm đi."

Ầm một tiếng, như sét đánh ngang tai, đầu óc Lâm Ngộ An trống rỗng, lời bác sĩ như một cây búa tạ nện xuống, xác nhận gần như hoàn toàn điều mà cậu đang sợ hãi.

Không thể nào... không thể nào mà...

Cậu cười gượng: "Bác sĩ, bác sĩ có phải... kiểm tra sai không ạ? Tôi... tôi, tôi tôi..."

Bác sĩ nhìn cậu như sắp khóc đến nơi, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng trấn an: "Chỉ là kiểm tra thêm thôi, đừng quá lo lắng."

Nhưng làm sao cậu không lo lắng được?

Lời này như thể ngụ ý suy đoán của cậu sắp trở thành sự thật.

Lúc sáng rời khỏi nhà, Lâm Ngộ An vẫn còn tự thuyết phục mình chỉ là cảm nắng hoặc ăn trúng gì đó. Cho dù là mắc bệnh gì nghiêm trọng, cậu cũng có thể chấp nhận.

Nhưng loại chuyện này... cậu thực sự không chịu nổi.

Cũng không muốn thừa nhận.

Cậu nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch không kiềm chế được, bác sĩ thở dài, viết phiếu xét nghiệm chuyển khoa và đưa cho cậu. Lâm Ngộ An khẽ nói cảm ơn, tay siết lấy tờ phiếu, rời khỏi phòng khám dạ dày với tâm trạng rối bời.

Hai tiếng sau, cậu bước ra khỏi sảnh lớn bệnh viện đông nghẹt người, sắc mặt trắng bệch như giấy, bước chân lảo đảo, như thể linh hồn đã trôi lạc ở tầng mây.

Giữa trưa nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mở nổi mắt. Tờ kết quả xét nghiệm trong tay cậu, hai chữ in đậm giữa trang như quỷ dữ nhe nanh múa vuốt, bị ánh sáng chiếu xuống mà trở nên vặn vẹo, khủng khϊếp. Cậu ngẩn ngơ đứng giữa dòng người, thu hút vô số ánh nhìn.

Cậu thật sự rất đẹp, một y tá tốt bụng bèn đi tới nhẹ giọng hỏi có cần giúp đỡ gì không.

Lâm Ngộ An siết chặt tờ giấy, gắng gượng lắc đầu: "Không, không cần... Cảm ơn."

Nói xong, cậu quay người bỏ đi, dáng vẻ như đang chạy trối chết.

Ánh mặt trời thiêu đốt tất cả, người qua đường vội vã lướt đi, ai nấy đều muốn thoát khỏi cái nắng ngột ngạt này càng sớm càng tốt. Nhưng Lâm Ngộ An vẫn đứng bất động bên lề đường, toàn thân lạnh toát, ngón tay trắng bệch run lên không ngừng.

Dòng người lui tới như nước chảy, xe cộ lũ lượt lướt qua, Lâm Ngộ An ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đèn đường hết đỏ lại chuyển sang xanh mà cậu vẫn không nhúc nhích.

Có người qua đường vội vã đυ.ng phải cậu, lẩm bẩm mắng: "Làm gì mà ngây ra ở chỗ này thế?"

Mọi người ào ạt băng qua đường, vài người chậm chân bị kẹt giữa đường khi đèn chuyển đỏ, vội vàng chạy về phía trước, mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt đường nhựa nóng rẫy, nhanh chóng bốc hơi tan biến.

Đèn đỏ lại thành đèn xanh, đèn xanh lại chuyển đèn đỏ. Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lâm Ngộ An mới dần có tiêu cự, cậu lảo đảo băng qua đường như người mộng du, khiến người khác nhìn vào mà sợ thót tim.

Một chiếc Rolls-Royce lướt nhanh qua, cảnh vật bên ngoài như mờ ảo trôi tuột đi. Người đàn ông trong xe hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ánh mắt lướt thấy thân ảnh thiếu niên với dung mạo xinh đẹp đang đứng bên đường lớn.

Anh hơi khựng lại, vừa chớp chớp mắt định nhìn kỹ thêm thì người kia đã biến mất không thấy đâu.

Bùi Yến Chu nhíu mày, suy nghĩ vừa dâng lên đã bị giọng nói của trợ lý ngắt ngang:

"Tổng giám đốc..."

---

Bệnh viện cách trường học không xa, chỉ qua hai trạm tàu điện ngầm. Nhưng Lâm Ngộ An gần như không nhớ nổi mình về ký túc xá thế nào, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này, trận bóng rổ đang diễn ra đến hồi gay cấn, sân vận động náo động vô cùng. Ký túc xá 413 không nằm quá gần cũng không quá xa, vừa vặn có thể nghe thấy tiếng hò reo cuồng nhiệt vang vọng vào phòng.

Nhưng tất cả những âm thanh ấy, chẳng có gì liên quan đến cậu. Phòng tối om, chưa bật đèn, Lâm Ngộ An ngồi ngây người trên ghế, nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiệm trên bàn, khóe môi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ một lần.

Chỉ duy nhất một lần.

Omega đâu phải cứ như vậy là có chứ?

Cậu nhắm mắt lại, một luồng khí nghẹn nơi l*иg ngực, không thể thở ra, cũng không thể nuốt xuống.

Đúng lúc ấy, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, cùng giọng nói quen thuộc truyền qua khe cửa, ngày càng rõ ràng:

"Má, đám học viện luật kia đúng là cắn chặt thật! Như bôi keo dán chó vào da vậy, Đại Lâm bị tụi nó bám chặt không nhúc nhích nổi!"

"May mà vẫn thắng được, suýt nữa thì vuột mất chức vô địch rồi."

"Còn không phải sao, học viện bọn mình vẫn mạnh hơn mà... Tam nhi đâu? Về chưa?"

"Không biết, tao nhắn tin rồi mà chưa thấy trả lời."

"Sao chậm vậy chứ..."

Là đám Triệu Thừa Phi, Lâm Ngộ An khẽ động ánh mắt.