Cuối cùng biến thành:
[Ặc, bài kiểm tra thể lực mà cũng không được... Hình như cô ấy chỉ có thể học khoa chỉ huy thôi? Không nói nữa, thương cô ấy quá đi.]
[Đây là định mệnh kiểu gì vậy? Đổi lại là tôi vui quá hoá buồn cũng ngất mất rồi...]
Tất cả mọi người đều tiếc nuối, cũng không thiếu người chế nhạo thêm.
Thật ra bài kiểm tra nhập học vẫn chưa kết thúc, ngày mai còn một hạng mục lớn nữa, nhưng trên cơ bản, các chuyên ngành và ký túc xá đều đã được phân chia.
Chuyên ngành mà Tiết Vô Di mong muốn lại không nhận cô, cô bị điều đến khoa chỉ huy. Trong thế giới này, chuyên ngành chỉ huy là một chuyên ngành cực kỳ "hết thời", tốt nghiệp rồi còn phải tranh giành công việc với AI thông minh, hàng năm đều có tin đồn học viện quân sự số một sắp đóng cửa chuyên ngành này.
Cô lướt diễn đàn một lúc, quả quyết thoát ra. Còn xem nữa lại lên cơn đau tim mất.
"Tinh thần lực hạng nhất", cách gọi này là do các giáo viên mở sâm panh ăn mừng sớm nói ra, bây giờ lúng túng rồi.
Biệt danh được lan truyền trực tiếp thay thế tên của Tiết Vô Di, ngay cả con kiến đi ngang qua cũng phải gọi cô một tiếng "hạng nhất".
Tiết Vô Di hồi tưởng lại quá khứ, bi thương thở dài, tay đút túi quay người lại, thấy một học sinh tóc vàng hoe đang tươi cười hớn hở đi tới.
Cô buột miệng thốt ra: "Hoá ra học sinh nhập học trường chúng ta không có giới hạn chiều cao sao?"
Tóc vàng: "..."
Người đến không cao lắm, ước chừng còn cao chưa đến một mét bảy, sống mũi cao mắt sâu, da trắng tóc vàng, không giống người khu 0. Khi nãy nói chuyện, cách dùng từ của đối phương mang theo khẩu âm kỳ lạ.
"Lý Duy Quả là tên tôi. Bạn cùng phòng thân ái, chúng ta làm quen một chút đi!"
Tóc vàng không so đo sự thiếu lịch sự của cô, phóng khoáng đưa tay ra, ngẩng đầu nhìn cô cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: ""Duy Quả", tên phiên âm, trong ngôn ngữ của dân tộc chúng tôi nghĩa là chiến sĩ."
Lý Duy Quả có đôi mắt màu cam vàng rực rỡ, cực kỳ đặc biệt, giống như đặc trưng biểu hiện ra ngoài của một loại dị năng nào đó.
Đây là bạn cùng phòng mới sao. Tiết Vô Di hơi đăm chiêu ghi nhớ đối phương.
"Chào cậu, chiến sĩ Lý." Tuyết Vô Di bắt tay cô ấy: "Tôi là chỉ huy Tiết."
Lý Duy Quả nở nụ cười có chút hoang mang: "...Nếu tôi không nhầm thì chúng ta đều học khoa chỉ huy."
Tiết Vô Di sửa lại: "Không đúng, tôi bị điều đến."
Lý Duy Quả mạnh mẽ bắt tay cô: "Thật trùng hợp, tôi cũng bị điều đến đấy! Không bị điều đến thì hoàn toàn không ai học chuyên ngành này."