Nhóc con một nghèo hai trắng Tiết Vô Di vực dậy tinh thần, vô cùng tin tưởng mình nhất định có thể làm nên một phen nghiệp lớn.
Tiết Vô Di: "Nhìn bối cảnh này đi, chẳng lẽ bà đây không cầm kịch bản của nhân vật chính sao?"
Sau khi tìm hiểu một số đặc điểm của thế giới mới, cô lập tức đặt mục tiêu của mình là thi đậu học viên quân sự, cũng như trở thành một dị năng giả.
Trong thế giới này, sinh vật quỷ dị hoành hành, khoa học kỹ thuật của loài người càng có vẻ vô cùng nhỏ bé với chúng, thứ có thể chống lại dị chủng chỉ có dị năng của loài người.
Tiết Vô Di thấy khí thế oai hùng của các dị năng giả trên quảng cáo tuyển quân, lập tức bị hấp dẫn mạnh mẽ.
Khụ, ngầu lòi hay không không quan trọng, quan trọng là, như vậy mới có thể tăng cơ hội sống sót.
Ngay từ khi mới xuyên đến đây, cô vừa mở mắt cũng đã cảm nhận được người bình thường trong thế giới này mỏng manh đến cỡ nào, tất cả chỉ có thể sống trong sự bảo vệ, nếu một ngày nào đó thảm họa ập đến, những người bình thường đều sẽ chết hết.
Tiết Vô Di càng muốn trở thành người có thể nắm giữ sinh mệnh của mình hơn.
Thức tỉnh dị năng là một chuyện xảy ra ngẫu nhiên, tạm thời không đề cập tới, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy trình độ tinh thần lực của mình không thấp, sao có thể không có dị năng được?
Vậy thì, mục tiêu ngắn hạn của cô là học viện quân sự.
Con đường phấn đấu của Tiết Vô Di đầy thăng trầm.
Có lẽ là vì di chứng của việc xuyên qua, cũng có thể là vì cơ thể này đã từng chết một lần, sau khi "sống lại" nên không còn dùng tốt như trước nữa...
Mấy năm đầu tiên, cô thường có cảm giác linh hồn và cơ thể không phù hợp, một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, lúc đi đường lại thường cùng tay cùng chân*.
*Cùng tay cùng chân: dáng đi lóng ngóng, dễ ngã. Thường khi bước đi, người bình thường sẽ bước chân này, đánh tay kia.
Cũng có thể là vì lý do tương tự, Tiết Vô Di cũng thẳng đuột hơn những người khác, khi nói chuyện dễ buột miệng thốt ra mà không suy nghĩ, nói nôm na thì là có vẻ không có tố chất.
Ấn tượng của hàng xóm về cô cũng là "đứa bé ngốc nghếch bị ngã vào đống phân trong ngày mưa".
Tiết Vô Di đã sửa lời cho hàng xóm đúng một vạn lần: "Đó chỉ là cống thoát nước bình thường, không phải hố phân. Cháu cũng không ngã, trước khi ngã xuống đã đứng thẳng lại rồi."
Có lẽ vì cảm thấy cô dễ bị người ngoài đánh chết, hàng xóm đều có tấm lòng "mẹ hiền" với cô, Tiết Vô Di đã ăn cơm trăm nhà vượt qua toàn bộ giai đoạn giáo dục bắt buộc, còn dư sức bày biện một ít trái cây đồ cúng cho nguyên chủ và bà ngoại.
May thay, Tiết Vô Di tương đối bền bỉ, phấn đấu bảy năm, luôn đạt thành tích ưu tú nhất hoàn thành giáo dục bắt buộc, cũng có chí hướng thi vào học viện quân sự số một.