Tháng Sáu Có Người Nhìn Lại

Chương 1: Họp Lớp

“Tối đi họp lớp không?”

Mai Minh Châu nghe giọng Nguyễn Thuỳ Dung vang lên qua điện thoại, mang theo chút háo hức xen lẫn sự chờ đợi. Cô đáp lại, giọng mệt mỏi và uể oải như vừa trải qua một ngày dài ngập trong công việc. “Không biết, có hứng thì đi. Không thì ở nhà.”

Bên kia đầu dây, tiếng năn nỉ của Thuỳ Dung lập tức rót vào tai cô, gấp gáp như sợ cô sẽ cúp máy bất cứ lúc nào. “Đi đi mà, tao xin mày đấy. Lâu rồi không gặp lại cô, tao muốn gặp cô.”

Mai Minh Châu khẽ thở dài, chẳng mảy may quan tâm đến buổi họp lớp tối nay. Dù sao, với cô, đó cũng chỉ là một buổi họp lớp cấp 3 tầm thường, chẳng có gì đặc biệt. Cái lớp ấy suốt ba năm học chẳng bao giờ đoàn kết, cãi vã triền miên, vậy mà giờ lại bày đặt họp mặt. Cô tự hỏi, không biết trước khi quyết định tổ chức, họ đã tranh luận, đấu khẩu bao nhiêu lần rồi. Nghĩ đến đây, một cảm giác chán nản thoáng qua trong lòng cô.

Bên kia, Nguyễn Thuỳ Dung dường như đoán được sự chần chừ trong im lặng của cô. Giọng bạn càng thêm tha thiết, không ngừng buông những lời thuyết phục. Mai Minh Châu nhíu mày, tay vô thức dừng lại giữa mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn. Công việc chất đống, đầu óc cô như căng ra, chẳng còn chỗ cho những chuyện linh tinh. “Cứ thế đã, tao đang bận lắm. Tối nói sau.”

Dứt lời, cô cúp máy không chút do dự, để lại Nguyễn Thuỳ Dung với sự hụt hẫng bên đầu dây bên kia. Căn phòng làm việc chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím đều đều vang lên như một bản nhạc buồn không hồi kết. Giờ hành chính, chẳng ai dám để tay nghỉ ngơi dù chỉ một phút. Mai Minh Châu đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, rót một cốc nước lạnh. Tháng Tư, trời nắng gắt như thiêu đốt, nóng bức và khó chịu chẳng khác gì một cô bạn gái hay hờn dỗi, đỏng đảnh và thất thường.

Ánh nắng len lỏi qua cửa kính, rọi vào phòng làm việc, phủ lên mọi thứ một màu vàng chói chang. Từ tầng cao, cô nhìn xuống thành phố tấp nập bên dưới, dòng người qua lại hối hả, xe cộ chen chúc ở ngã tư, tiếng còi inh ỏi hòa vào nhịp sống ồn ào không ngừng nghỉ. Đôi mắt Mai Minh Châu thoáng chút phức tạp, ánh lên một nỗi buồn khó gọi tên. Cô chẳng muốn đi họp lớp chút nào, nhưng sâu thẳm trong lòng, một lý do mơ hồ khiến cô chần chừ, không thể dứt khoát từ chối.

Bất giác, hình ảnh nụ cười của người ấy hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Một cảm giác nhói đau âm ỉ trỗi dậy trong lòng. Lúc này, người ấy đang làm gì? Chắc hẳn là đang hạnh phúc bên người mình yêu, sống một cuộc đời mà cô chẳng thể chạm tới. Mai Minh Châu cười khổ, tự giễu chính mình. Cô đã yêu thầm người ấy từ những năm cấp ba, một tình cảm đơn phương dai dẳng, âm thầm gặm nhấm trái tim cô. Hồi đó, cô thích người ta khi người ta còn độc thân, nhưng rồi họ có người yêu, và mọi thứ cứ thế trôi qua, để lại trong cô một vết thương chẳng thể lành.

Lòng cô rối bời, trăm ngàn suy nghĩ đan xen lẫn lộn. Tháng năm trôi đi, nhưng nỗi nhớ và sự khó chịu trong cô vẫn chẳng hề nguôi ngoai, như một ngọn lửa âm ỉ cháy mãi không tắt. Cô nở nụ cười chua xót, quay về bàn làm việc, cố dặn lòng xuống. Cô tự nhủ, nếu còn nghĩ thêm nữa, chắc trưa nay cô chẳng nuốt nổi cơm mất.

Trên con đường đông đúc về quê, đèn đỏ dường như bất động, chẳng chịu nhúc nhích. Nhưng Mai Minh Châu không vội vã. Cô đã quyết định sẽ ghé qua buổi họp lớp, dù chỉ để làm vui lòng Nguyễn Thuỳ Dung, người bạn đã nài nỉ cô đến cùng. Cô không từ chối, dù trong lòng vẫn còn chút miễn cưỡng.

Từ chỗ trọ về quê mất hai tiếng đồng hồ. Khi cô đặt chân đến cổng nhà, trời vẫn còn sáng, ánh chiều tà dịu dàng phủ lên mái ngói quen thuộc. Nguyễn Xuân Hòa, mẹ cô, kinh ngạc khi thấy con gái bất ngờ xuất hiện trước cửa. “Ơ, sao lại về thế? Haha… Mai được nghỉ làm à?”

Mẹ cô vui mừng ra mặt, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng gương mặt. Con gái đi làm xa, giữa tuần mà về nhà là điều hiếm có, như một món quà bất ngờ. Mai Minh Châu lắc đầu, giọng nhẹ nhàng. “Không ạ, mai con vẫn đi làm bình thường. Tối nay có buổi họp lớp, con về đi ăn với bạn, sáng mai đi sớm.”

Nguyễn Xuân Hòa tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cô. “Đi họp lớp? Đi chơi bình thường con còn chẳng đi, bảo không thích chỗ đông người. Mẹ nhớ con còn nói ghét mấy cái họp hành cơ mà.”

Mai Minh Châu thở dài, giọng đều đều như cố che giấu cảm xúc thật. “Đứa bạn cấp ba rủ con đi cùng nó thôi. Con chỉ ra ngồi một lúc rồi về, mai còn đi sớm nữa.”

Mẹ cô vỗ nhẹ lưng cô, bật cười khúc khích, như thể vừa phát hiện ra điều gì thú vị. Mai Minh Châu không hiểu tại sao bà cười, nhưng khi nhìn mẹ, cô chợt nhận ra vài nếp nhăn đã hằn sâu trên gương mặt bà. Dù vậy, Nguyễn Xuân Hòa vẫn giữ được vẻ trắng trẻo, hồng hào, đầy sức sống dù sắp bước vào tuổi xế chiều. Đôi mắt bà sáng ngời, nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Cô giống mẹ vài phần, cả về nét mặt lẫn tính cách, đều mạnh mẽ, nhưng cũng chất chứa những nỗi niềm chẳng ai hay.

Cô vào nhà, bật nước tắm qua cho mát mẻ, xua tan cái nóng hầm hập còn sót lại từ thành phố. Rồi cô lái xe đến quán, địa chỉ nằm gần trường cấp ba cũ, cách nhà cô bảy cây số. Đường quê thoáng đãng, mát mẻ, khác hẳn những con phố chật cứng xe cộ ở thành phố. Ở đó, nhà gần công ty mà tan ca về vẫn mất gần tiếng đồng hồ vì tắc đường. Còn ở đây, xe cộ buổi tối tuy có đông hơn ban ngày, nhưng chẳng đáng kể. Cô đi một lúc đã tới nơi.

Cô dừng xe, ánh đèn quán ăn hắt ra từ phía xa. Một cảm giác lẫn lộn dâng lên trong lòng, vừa tò mò, vừa bất an. Cô không biết tối nay sẽ thế nào, nhưng ít nhất, cô đã đến.