“Vài hôm trước, trong giờ thực chiến, em và bạn Bố Lý Kỳ Tư có cá cược, bạn ấy thua, phải xin lỗi công khai với những Beta mà bạn ấy từng bắt nạt. Nhưng đến giờ bạn ấy vẫn chưa thực hiện, chuyện này cả trường đều biết, mấy Beta đó cũng đang chờ. Thầy xem, chi bằng hôm nay thầy đứng ra chủ trì xử lý luôn?”
Nguyên Việt vẫn giữ dáng vẻ vô hại, đôi mắt hồ ly cười đến nheo lại, nhưng lời cậu nói ra khiến Reed lăn lộn ở học viện Barten bao năm cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Beta này vừa nói gì? Cá cược? Bố Lý Kỳ Tư phải xin lỗi công khai? Còn xin lỗi với Beta? Nghe thế nào cũng thấy vô lý.
Reed vừa định mắng Beta kia nói bậy thì Nhϊếp Huân Ngôn đút tay vào túi bước tới. Mười mấy mét khoảng cách, chỉ vài bước đã tới, nhưng lại bị anh bước ra một khí thế khó mà coi thường. “Xin lỗi công khai? Trường mình giờ phong khí hoạt bát ghê nhỉ, tôi rời trường bao nhiêu năm rồi mà giờ mới biết có chuyện thú vị thế này. Thầy nói đúng không, thầy Reed?”
Nhϊếp Huân Ngôn nhìn về phía Reed, vẫn giữ nụ cười không rõ buồn vui. Nhưng Reed biết rõ, mối thù năm đó anh vẫn chưa quên. Ông ta lập tức nở nụ cười gượng gạo.
Lúc Nhϊếp Huân Ngôn nói chuyện với Reed, Nguyên Việt đang lặng lẽ đánh giá anh. Người này bây giờ ra vẻ đàng hoàng, thảnh thơi thong dong, khác xa với bộ dạng bị truy sát rồi bất tỉnh tối hôm đó. Hơn nữa thân phận anh dường như rất cao, đến cả Reed cũng phải dẫn người đi cùng anh tham quan trường, Thác Nhân Bỉ và Ross hình như cũng biết anh thậm chí còn có phần kiêng dè.
Nguyên Việt quyết định sau khi về phải điều tra kỹ về thân phận của Alpha này.
“Ha ha ha ha, ngài nói đùa rồi.” Reed định đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng lại thấy như vậy hơi mất phong độ, đành cụp tay xuống. Sau đó quay sang hỏi Bố Lý Kỳ Tư bọn họ, “Cậu ta nói thật không? Có chuyện đó à?”
Chết tiệt, Reed thật sự không muốn dính vào chuyện này, mà chuyện này vốn cũng không tới lượt ông ta quản, ông ta là giám đốc trung tâm hành chính cơ mà, việc lặt vặt gì cũng tới tay thì có mà mệt chết! Nhưng giờ Nhϊếp Huân Ngôn nghe thấy lời của Beta kia, rõ ràng là muốn đứng ra bênh vực, giống hệt năm xưa từng đứng ra giúp đám dân thường. Với Reed mà nói, đây như lịch sử lặp lại. Nhiều năm trước vì chuyện đó mà ông ta và Nhϊếp Huân Ngôn – khi ấy còn là sinh viên đã kết thù, giờ anh đã là thượng tướng liên minh, ông ta không dám gây bất kỳ mâu thuẫn nào.
Nhưng Bố Lý Kỳ Tư là thiếu gia nhà Clive, mà nhà Clive lại là nhà tài trợ cho học viện Barten, ông ta thường xuyên nhận ân huệ từ họ. Giờ mà đồng ý tức là đắc tội nhà Clive. Reed cảm thấy mình thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Lẽ ra hôm nay không nên nhận cái nhiệm vụ chết tiệt này, hôm qua mà nhận chỉ thị của hiệu trưởng là ông ta nên xin nghỉ phép ngay mới phải!
Thác Nhân Bỉ và Ross nghe thấy Reed hỏi, phản ứng đầu tiên là định chối, không thừa nhận. Nhưng bọn họ biết Nhϊếp Huân Ngôn, biết rõ người Alpha trước mặt này địa vị cao hơn họ, tuổi tác cũng lớn hơn, khí thế cũng mạnh hơn – là thượng tướng của Liên Minh. Anh chỉ lặng lẽ nhìn họ, bọn họ cũng không dám nói dối, đành đưa ánh mắt nhìn về phía Bố Lý Kỳ Tư.
Bố Lý Kỳ Tư vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thấy mọi người đều nhìn mình thì mới kịp phản ứng, liền mở miệng: “Có chuyện đó.”
Vừa dứt lời, phản ứng của mọi người liền mỗi người một vẻ.
Nguyên Việt: Tuyệt vời, tuy không biết đầu óc Bố Lý Kỳ Tư bị làm sao, mà nhìn cứ như bị lừa đá vậy, nhưng không quan trọng HAHAHAHA.
Reed: Theo như tôi nhớ thì người nhà Clive chẳng ai giữ chữ tín thế này cả? Nhưng nếu chính cậu ta thừa nhận thì sau này nhà Clive cũng chẳng trách được tôi.
Thác Nhân Bỉ và Ross: Xong rồi… Sao cậu ta lại nhận lời một cách ngớ ngẩn thế chứ?
Nhϊếp Huân Ngôn: Hừm, thú vị đấy. Xem ra đến Barten làm giảng viên cũng không nhàm chán như mình tưởng.
Sự việc đã đến nước này, Reed đành cắn răng đồng ý với yêu cầu của Nguyên Việt, dưới ánh nhìn nửa cười nửa không nhưng ẩn chứa sự sắc bén của Nhϊếp Huân Ngôn, đã định ra thời gian và địa điểm xin lỗi công khai là trong buổi chào cờ toàn trường vào sáng thứ Hai tuần sau.
Đối với kết quả này, Nguyên Việt tỏ ra vô cùng hài lòng, thậm chí là bất ngờ mà hài lòng. Buổi chào cờ sáng thứ Hai là lúc toàn trường đều có mặt, không có thời gian và địa điểm nào thích hợp hơn để khiến sự việc lan truyền rộng rãi.