“Hoang vu thì cũng không hẳn.” Hoắc Kính Uyên đáp.
Mấy năm trước, khu vực quanh quân khu Tây Bắc đúng là hoang vu, thậm chí cát vàng bay đầy trời. Nhưng những năm gần đây môi trường đã thay đổi rất nhiều, họ còn xây cả khu tập thể gia đình, xung quanh trồng đầy cây táo gai để chắn cát!
Lý do để con gái nhà họ Khương theo quân đến Tây Bắc. Chính là vì Hoắc Kính Uyên là sĩ quan của quân khu Tây Bắc, cần làm gương và nêu mẫu cho toàn quân để có thêm nhiều gia đình nguyện ý theo chồng ra Tây Bắc.
Ánh mắt Hoắc Kính Uyên dừng lại trên cô tiểu thư nhà họ Khương đang phấn khích, do dự một lúc rồi nói: “Khu tập thể ở Tây Bắc sẽ không được đầy đủ như ở thành phố, phần lớn việc trong nhà đều phải tự mình làm sẽ rất cực.”
“Không sao cả.” Ôn Từ nhún vai.
Cực mấy đi nữa, cũng chẳng thể bằng những ngày tháng ở mạt thế kia.
Giờ là thập niên 80, cùng lắm là tự lực cánh sinh thôi.
Ánh mắt Hoắc Kính Uyên hơi cụp xuống, trước đây anh nghe người nhà nói cô gái nhà họ Khương là kiểu tiểu thư yếu đuối, hôm nay gặp mới thấy hoàn toàn khác so với tưởng tượng của anh.
“Mặc dù đã nhận giấy đăng ký kết hôn, nhưng tiệc cưới có thể tổ chức ở nhà hàng quốc doanh.”
Ôn Từ hỏi: “Có thể không tổ chức không?”
Vào thập niên 80, giá một bàn tiệc ở nhà hàng quốc doanh rất đắt. Con cháu trong dinh thự kết hôn thường tổ chức tám bàn tiệc, còn chưa tính tiền rượu mỗi bàn.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Ôn Từ đã thấy xót tiền.
Hơn nữa, cô là người thay em gái gả đi, tổ chức làm gì cho lãng phí!
“Tại sao?” Hoắc Kính Uyên thắc mắc.
Lần này anh về thành phố không chỉ để đón cô gái nhà họ Khương về Tây Bắc. Còn phải tổ chức hôn lễ để công bố với mọi người trong dinh thự.
Lúc nhỏ Hoắc Kính Uyên sống cùng ông bà ngoại ở dinh thự thành phố, bố mẹ anh làm ở đơn vị mật, trùng hợp cũng họ Hoắc.
Thế nên người ngoài cứ tưởng anh là cháu ruột của nhà họ Hoắc ở thành phố.
Từ sau khi ông ngoại Hoắc Kính Uyên qua đời, nhiều người trong dinh thự nghĩ nhà họ Hoắc sa sút, nhưng thực tế bên nội của anh càng có thế lực hơn.
Ôn Từ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Chỉ có ba ngày thôi, nếu tổ chức hôn lễ thì vội quá, tôi không muốn cưới vội như vậy hay là để về Tây Bắc rồi làm.”
Không hiểu sao, mỗi lần ở thành phố Ôn Từ đều có cảm giác không thoải mái, như thể thân xác này đang kháng cự mà ở nhà họ Khương thì cảm giác đó càng rõ ràng hơn.
Nghe vậy, Hoắc Kính Uyên nghiêm túc gật đầu. Quả thật, chuyện tổ chức hôn lễ này là do anh suy nghĩ chưa chu đáo vì tổng cộng anh chỉ được ở lại thành phố có ba ngày.
Tính cả hôm nay thì chỉ còn hai ngày.
Cho dù mai có đặt được nhà hàng quốc doanh thì cũng rất vội vã không chu toàn.
Hoắc Kính Uyên nhìn Ôn Từ, người phụ nữ trước mặt sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời, anh không muốn cho cô một lễ cưới vội vàng.
Ở quân khu anh từng nghe chính ủy nói là kết hôn là chuyện cả đời. Tuyệt đối không được qua loa.
“Vậy thì nghe em.”