Đêm Tân Hôn Cưới Thay, Đại Lão Quân Cấm Dục Không Diễn Nữa

Chương 5: Hoắc Kính Uyên

Cô vừa mới xuyên không vẫn còn chưa quen, tưởng rằng người chồng mà mình phải gả thay là kiểu lưu manh, ai ngờ lại là một quân nhân đẹp trai xuất sắc!

Sớm biết người mà gả thay có ngoại hình thế này, cô còn nhảy xuống sông làm gì!

Làm vợ người ta chẳng phải tốt hơn ư?

Chỉ là điều mà Ôn Từ không ngờ tới là bản thân giờ đây đã là người có gia đình. Cô và vị quân nhân họ Hoắc đã đăng ký kết hôn, mặc dù cô chưa được nhìn qua giấy chứng nhận.

Tô Quế Lan sững sờ: "Không phải con không muốn gả sao?"

Ôn Từ cười hì hì: "Con đột nhiên cảm thấy Tây Bắc cũng không tệ lắm. Hoắc..." Nói đến đây, cô bỗng khựng lại vì đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên đầy đủ của chồng mình.

"Anh ấy tên gì ấy nhỉ?"

"Con nói Hoắc Kính Uyên ư?"

"Hoắc Kính Uyên?"

Tô Quế Lan đi đến bàn làm việc cách phòng khách không xa, cầm bút lông lên viết tên Hoắc Kính Uyên lên giấy, bà nghĩ rằng Ôn Từ không biết chữ, thậm chí nguyên chủ còn chưa học xong cấp hai. Ở nông thôn, phần lớn con gái trong những gia đình sau khi học xong cấp hai thì gia đình sẽ không tiếp tục chu cấp cho việc học nữa.

"Thì ra là chữ Kính Uyên này." Ôn Từ lẩm bẩm.

Tô Quế Lan không nghe rõ cô nói gì, nhưng bà lên lầu một lúc rồi quay lại, đặt một chiếc túi tiền vào tay cô.

“Mẹ nói được làm được, trong này có 1500 tệ, còn có chiếc vòng tay vàng mà bà ngoại con để lại trước khi mất, tất cả đều cho con làm của hồi môn.’’

Chiếc vòng tay vàng này vốn định để làm quà cưới cho Khương Diệp. Nhưng chiếc vòng tay vàng mang ý nghĩa rất quan trọng, là vật gia truyền từ đời tổ tiên. Sau khi biết Khương Diệp không phải là con gái ruột của mình, bà liền bỏ ý định tặng chiếc vòng tay cho cô ta.

Tô Quế Lan liếc nhìn cầu thang, thấy Khương Diệp vẫn chưa xuống, bà tiến lại gần Ôn Từ, nhỏ giọng nói: "A Từ, con phải nhớ kỹ, chiếc vòng tay vàng không được bán cho đến bước đường cùng và sau này sinh con, chiếc vòng tay vàng chỉ truyền cho con gái không được truyền cho con trai."

Ôn Từ gật đầu.

Thảo nào cô thấy cái túi tiền này nặng trĩu, hóa ra là có chiếc vòng tay.

Khương Diệp cầm bộ đồ ngủ mới xuống lầu, dì Vương cũng từ trong bếp bưng ra một bát trà gừng nóng hổi, mỉm cười hiền hòa: "Trà gừng phải uống lúc còn nóng."

Dì Vương là đứa trẻ được những bậc trưởng bối trong nhà họ Khương nuôi lớn. Không thuộc hàng người hầu, mà là một thành viên của gia đình họ Khương.