"Con gả cho Hoắc Kính Uyên, nhà họ Khương cũng sẽ không bạc đãi con. Mẹ sẽ chuẩn bị một nghìn tệ làm của hồi môn. Con muốn dùng thế nào cũng được."
Phải biết rằng, ở thập niên 80, mức lương trung bình của công nhân ở thành phố cũng chỉ khoảng 60 tệ một tháng. Số tiền hồi môn mà nhà họ Khương đưa ra đủ để một gia đình bình thường sống trong mười năm.
Nhưng Ôn Từ hoàn toàn không quan tâm. Lúc này, trong đầu cô chỉ tính toán xem nên nhảy xuống nước thế nào. Quyết định xong, cô bước đến bên cửa sổ. May mà bây giờ là mùa xuân, nếu là mùa đông thì cô sẽ không dại gì mà nhảy xuống biển Thập Sát.
"Xem như mẹ cầu xin con, được không?"
Ngay khi mẹ Tô vừa dứt lời, Ôn Từ lập tức bước qua cửa sổ, nhảy thẳng xuống biển Thập Sát. Chỉ nghe một tiếng "bùm" vang lên, người đi đường bên ngoài lập tức hét lên hoảng hốt.
"Có người nhảy xuống biển! Có ai không, cứu người…"
Ôn Từ nhẹ nhàng bơi uyển chuyển, chẳng mấy chốc đã đến giữa biển Thập Sát. Nghe thấy tiếng ồn ào của người đi đường, cô khẽ bĩu môi, đúng là chuyện bé xé ra to.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng bên bờ, tay xách hành lý, đột nhiên vứt bỏ chiếc túi xuống đất, lập tức cởi bỏ quân phục trên người. Anh không kịp quan sát tình hình trên mặt nước mà lao thẳng xuống biển Thập Sát.
Hoắc Kính Uyên lặn sâu, nhanh chóng bơi đến chỗ Ôn Từ, sau đó nổi lên mặt nước rồi ôm lấy eo cô. Ôn Từ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đường nét gương mặt anh ta sắc sảo, sâu hút.
Cô quên mất phải giãy giụa hay phản kháng, chỉ đờ người ra nhìn anh. Từ những động tác cứu hộ của anh, cô có thể cảm nhận được anh có một thân hình cao ráo, rắn rỏi và rất khỏe mạnh.
Nhan sắc người đàn ông này, có thể nói là tuyệt đẹp.
Sau khi được cứu lên bờ, ánh mắt Ôn Từ vô thức rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm trên người anh. Đường nét cơ bụng săn chắc mơ hồ lộ ra khiến cô theo bản năng nhìn thêm vài lần, thậm chí không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Anh là đi ngang qua sao?”
Ánh mắt Hoắc Kính Uyên lạnh lùng. Từ lúc kéo cô từ biển Thập Sát lên, đối diện với ánh nhìn sáng rực của cô, anh đã nhận ra rằng cô biết bơi.
Có lẽ cô không phải rơi xuống nước, mà chỉ đơn giản là đang bơi trong biển Thập Sát.
Lúc này, Khương Trần chạy như bay từ quán trà xuống bên bờ. Vừa tức giận vừa lo lắng, anh ấy không ngờ em gái ruột của mình lại có tính khí ngang bướng đến vậy.
Đột nhiên nhảy xuống biển, anh ấy nhíu chặt mày, quát lớn: “Chẳng phải chỉ là để em theo quân đến Tây Bắc thôi sao? Có cần phải nhảy xuống biển không?”
Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Kính Uyên rơi trên người Khương Trần, đều là con cháu của các gia đình trong khu dinh thự, anh đã gặp người nhà họ Khương vài lần. Sau một hồi đánh giá, anh thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn Ôn Từ.