Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 6

Quốc sư bị ám sát, Ôn Thất lại là người bị tình nghi nhất, e rằng hoàng đế sẽ không bỏ qua nàng.

Nhưng Ôn Thất căn bản không để chuyện này trong lòng, hoặc có thể nói từ đầu đến cuối, Ôn Thất cũng chỉ ngẩn người một chút khi nghe tin quốc sư bị ám sát, sau đó trở lại như thường ngày.

Nàng phất phất tay, tùy ý nói: "Bệ hạ tự có thánh đoán, không liên quan đến ta, nếu bệ hạ muốn trị tội ta, sư huynh cứ việc lĩnh mệnh."

Mạc Nghiễm cuối cùng cũng nổi giận: "Tiểu Thất!" Ôn Thất hiếm khi thấy Mạc Nghiễm tức giận, nên im lặng một lát, vẫn nói một câu biện bạch cho mình: "Ta vốn là người sắp bị giam ở lầu Cửu Khúc, nếu như phái người đi ám sát sư phụ thật, như vậy liền biến trở thành tội chết rồi. Nếu ta thật sự làm chuyện ngu xuẩn như vậy, không cần bệ hạ hạ lệnh, ta trực tiếp treo cổ mình trên xà nhà ở Lầu Cửu Khúc rồi."

Ôn Thất nói xong, nhìn về phía hắc y nam tử: "Lục sư huynh từ nãy đến giờ không nói gì, có nhìn ra điều gì không?"

Hắc y nam tử nhìn chằm chằm Ôn Thất: "Ngươi không nói dối, không phải ngươi."

Ôn Thất nhếch khóe miệng: "Vậy thì thật sự cảm ơn huynh."

Kỳ lạ là, hắc y nam tử chỉ nói một câu không có chứng cứ như vậy, Mạc Nghiễm dường như đã tin. Hắn bất đắc dĩ nói: "Vậy ta về cung trước, thương nghị với bệ hạ, các ngươi... sẽ không đánh nhau nữa chứ?"

Khác với vẻ ngoài nho nhã của mình, Mạc Nghiễm nói dễ nghe thì hắn là thanh đao nghe lời nhất trong tay quốc sư, còn nói khó nghe thì là hắn chính là khúc gỗ, nói một là một không giỏi giao tiếp lại không biết xoay xở, chỉ có võ công xuất thần nhập hóa, bản thân cũng là một kẻ si võ.

Bảo hắn đi tranh đoạt ngôi vị đệ nhất võ lâm với người trong giang hồ thì được, nhưng bảo hắn đi đấu đá mưu mô với người trong giang hồ thì chỉ trong chốc lát sẽ thất bại.

Quốc sư đau đầu vô cùng với tính cách này của hắn, luôn miệng lẩm bẩm nếu tâm cơ của Ôn Thất có thể chia cho hắn dù chỉ một chút, bản thân ông cũng không cần lo lắng mà giam hắn bên cạnh như vậy. Cho nên khi hắc y nam tử gật đầu, hứa sẽ không đánh nhau với người của Ôn Thất nữa, Mạc Nghiễm liền không chút nghi ngờ yên tâm rời đi.

Mạc Nghiễm đi rồi, Ôn Thất điều chỉnh lại tư thế ngồi, không còn mềm yếu dựa vào cửa sổ, cũng không còn vẻ nhàn tản "mắc mớ gì đến ta", mà ngồi thẳng dậy, hỏi lục sư huynh: "Cụ thể là chuyện gì, huynh nói cho ta nghe."

Hắc y nam tử nói năng ngắn gọn: "Sư phụ bảo ta xuống núi mua sủi cảo, đợi khi về thì thích khách đã chạy rồi."

Ôn Thất: "Là quán sủi cảo sư phụ luôn thích ăn sao?"

Hắc y nam tử: "Đúng vậy."

Ôn Thất: "Trên đường về huynh có gặp thích khách không?"

Hắc y nam tử lắc đầu: "Không có."

Ôn Thất: "Người của huynh có giao đấu với thích khách không? Có ghi lại vóc dáng, hình thể và chiêu thức võ công của thích khách không?"

"Thích khách và người của ta giao đấu có rơi rớt không ít bông, chắc là hắn đã nhét bông vào quần áo và giày, cho nên vóc dáng và hình thể đều không thể làm chuẩn." Hắc y nam tử lấy ra một tờ giấy, đưa cho Ôn Thất, Ôn Thất nhận lấy, mở tờ giấy ra, trên đó là ghi chép bằng chữ về việc thích khách giao đấu với ám vệ của quốc sư.

Ôn Thất xem xong vung tờ giấy ra sau lưng, thiếu niên trong bóng tối đưa tay ra, nhận lấy tờ giấy đó. Ôn Thất nhìn hắc y nam tử, hỏi hắn: "Huynh thật sự tin ta sao?" Dưới ánh trăng bạc trắng, gương mặt thiếu nữ mới mười sáu tuổi không có vẻ ngây thơ trong sáng, chỉ có sự bình tĩnh đến lạnh lùng nghiêm túc.

"Vốn không tin." Hắc y nam tử cuối cùng cũng dời mắt, không nhìn Ôn Thất nữa, mà nhìn về phía bóng tối phía sau nàng. Vốn là không tin, sau này lại tin. Hắn tuy không giỏi mưu tính, nhưng dù sao cũng là sư huynh muội sống chung nhiều năm, hắn có cách riêng để phán đoán Ôn Thất có nói dối hay không.