Xe ô tô con đối với Đại Thanh mà nói đúng là vật thể chưa từng thấy bao giờ.
Dựa vào ký ức của thân thể này, ở thời điểm hiện tại, người có thể ngồi lên ô tô con tuyệt đối không phải người bình thường, huống chi bên cạnh còn có tài xế riêng. Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự là đại nhân vật ẩn giấu?
Nhưng trong tiểu thuyết thì miêu tả về Cố Tự Hành lại ít ỏi đến đáng thương. Đại Thanh đọc suốt mấy ngày nay, cũng chỉ biết anh là một giáo sư trẻ tuổi có thành tựu vượt trội trong lĩnh vực học thuật.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, tài xế Tiểu Vương lại thấp thỏm không yên, cứ dùng khóe mắt lén liếc gương chiếu hậu, nhìn trộm hai người đang ngồi ở ghế sau.
Khi nhận được cuộc gọi của giáo sư Cố nhờ đến đón người, anh ta suýt nữa giật nảy mình. Trước giờ chưa từng nghe nói vị giáo sư lạnh lùng này lại có... vợ?
Chuyện về giáo sư Cố, Tiểu Vương cũng từng nghe không ít.
Giáo sư Cố là lưu học sinh được nhà nước cử đi du học, tuổi còn trẻ mà đã lấy được học vị tiến sĩ ở nước ngoài. Vài năm gần đây mới trở về trong nước, hiện là giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học Yến Kinh, rất được ban lãnh đạo nhà trường coi trọng. Nhưng mà, câu đó là gì nhỉ — ông trời mở cho anh một cánh cửa thì cũng khép lại một cánh cửa khác. Giáo sư Cố nổi tiếng mặt lạnh, tính tình cũng lạnh lùng, chuyện đại sự cả đời của anh lại khiến bao người đau đầu. Trong viện có rất nhiều người sốt sắng muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nghe đâu đến cả bí thư Đại học Yến Kinh cũng từng giới thiệu cháu gái mình cho giáo sư Cố, cuối cùng đều tan thành mây khói. Không ít người sau lưng đồn rằng anh quá kiêu ngạo, sau khi đi du học thì nhiễm luôn đủ thứ thói xấu của người nước ngoài.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi.
Tiểu Vương lần thứ n không nhịn được lại liếc lên gương chiếu hậu, cuối cùng vẫn bị máu hóng chuyện trong người lấn át lý trí, giả vờ ho khan mấy tiếng, làm như lơ đãng hỏi: “Chị dâu bị sao thế ạ, sao lại phải nhập viện?”
Thời buổi này cảm mạo phát sốt thì cứ ra trạm y tế lấy ít thuốc, chịu đựng một chút là qua, nhập viện thì vừa không đi làm được, lại còn phải nằm đó rút tiền đưa cho bệnh viện, nhà nào khá lắm mới dám “đốt” tiền kiểu này.
Đại Thanh vừa rồi còn đang miên man suy nghĩ, thấy tài xế mở lời thì cũng thuận theo nói chuyện.
“Không có gì nghiêm trọng, lúc xuống cầu thang không chú ý nên bị ngã, hơi nặng một chút nên ở viện nằm theo dõi thêm mấy hôm.”
Cũng không trách được Tô Sở Thiến không biết viện phí tốn bao nhiêu, chừng ấy ngày qua, Cố Tự Hành chưa từng nhắc đến tiền bạc trước mặt cô.
“Ra vậy.”
Tiểu Vương vốn không phải người giỏi ăn nói, thấy câu chuyện sắp cụt, lại là Đại Thanh chủ động lên tiếng trước.
“Tôi nghe giọng anh không giống người bản địa lắm, giống giọng vùng Lâu Sơn chúng tôi hơn đấy.”
Đại Thanh mới đến thế giới này, vốn không phân biệt nổi giọng nói vùng miền, có thể nhận ra điều này là bởi trong nguyên tác Văn Thanh 1980, nhân vật Tiểu Vương có chút quan hệ với nữ chính trong truyện. Đại Thanh đọc kỹ nên khi khớp chi tiết liền nhớ ra.
Người cùng quê gặp nhau, nước mắt như muốn trào ra.
Giọng Tiểu Vương lập tức cao vυ't lên, ngữ khí cũng trở nên thân thiết hơn hẳn: “Chị dâu tai thính thật đấy, tôi với vợ đều từ vùng Lâu Sơn chuyển lên đây. Không ngờ lại gặp chị dâu đồng hương, trùng hợp quá rồi, vẫn chưa biết chị dâu tên gì nhỉ?”
“Chúng ta bằng tuổi cả, cứ gọi tôi là Tô Sở Thiến là được rồi.” Đại Thanh nhanh chóng lục lại ký ức của Tô Sở Thiến. “Nhà tôi ở thôn Lâu Sơn, nhưng tôi chuyển đi từ lâu rồi, giờ đang sống ở thị trấn thành phố W, làm ở nhà máy ươm tơ, cách thành phố A cũng không xa lắm.”
Thành phố A chính là nơi Cố Tự Hành sinh sống, được xem là một trong những đô thị phát triển nhanh nhất của Hoa Quốc.
Tiểu Vương gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, đi về mất khoảng 2 tiếng là vừa.” Nói xong còn nháy mắt với gương chiếu hậu: “Giáo sư Cố đây tính ra là ‘kim ốc tàng kiều’ rồi ha? Giấu kỹ thế mà.”
Bỏ qua việc Tiểu Vương dùng sai thành ngữ và ngữ điệu trêu ghẹo, Đại Thanh chỉ cười cười cho qua. Dù sao cô và Cố Tự Hành cũng mới quen chưa bao lâu, nói nhiều lại dễ lộ sơ hở.
Chặng đường sau đó gần như toàn là Tiểu Vương thao thao bất tuyệt, Đại Thanh chỉ phụ họa vài câu, chuyện trò qua lại thì xe cũng đến nơi.
Qua cánh cổng có người gác, sau khi kiểm tra mấy lượt giấy tờ, trước mắt hiện ra một khu biệt thự 2 tầng xây liền kề, tường gạch đỏ mái ngói mới tinh, cửa kính sạch bóng, mỗi căn đều có sân riêng. So với nơi ở trước kia của Đại Thanh, cảnh tượng này đẹp đến mức khiến cô thấy như đang mơ.
Đây chắc hẳn là “đại viện” mà thân thể nguyên chủ từng mơ ước. Theo lời nguyên chủ, người có thể sống ở đây, thân phận không giàu thì cũng quyền thế.