- Là mày đúng không Mận?
- Mận!
Cậu xông vào, đưa tay dạt đám cỏ hơn người sang một bên. Nhưng lạ thay chẳng thấy ai, tiếng hét kia cũng im bặc.
- Không lẽ mình bị ảo giác sao?
Cậu nhìn xung quanh xác nhận không có ai cậu mới quay đi.
**
Mận lúc đó bị tên kia lôi đi không xa. Cô bị hắn ta bịt miệng, tay chân cũng bị khốn chế. Hắn ta nhìn Mận mà c h ử i t h ề.
- M ẹ n ó, chút nữa là bị lộ rồi. Mày hay lắm con k h ố n.
Mận bị hắn ta bịt miệng, không thể phát ra được tiếng cầu cứu. Co biết cậu hai đang ở ngoài kia, nếu giờ không thoát khỏi đây thì sẽ không còn cơ hội nào khác.
Mận cố vùng vẫy, cắn mạnh vào tay hắn ta. Tên đó vì đau mà buông tay ra.
- Con k h ố n này, mày còn biết cắn người nữa hả?
Ngay lập tức một cái tát in hằn trên gương mặt cô. Mận đau đớn mà gào lên.
- Cậu ơi
Cậu nghe tiếng gọi đó dường như bừng tinh, lao nhanh tới.
- Mận!
Khi đám cỏ được dạt ra, ánh mắt cậu sửng sốt khi nhìn thấy Mận bị tên đàn ông đánh liên tiếp vào mặt. Cậu hai Khải Duy dường như phát đ i ê n, cậu lao vào, túm lấy cổ áo cậu ta đấm túi bụi.
Có vẻ như cậu đang dùng hết sức nên m á u mũi, m á u miệng hắn hộc ra liên tục.
- K h ố n khϊếp!
Cậu Phong Duy đánh hắn đến mức tên đàn ông đó chỉ biết ôm người chịu đựng.
Cậu lúc này quay sang đỡ Mận dậy.
- Mận, không sao chứ Mận? Nói gì đi Mận!
Gương mặt Mận in hằn dấu bàn tay 5 ngón, khóe miệng cô bật m á u, nước mắt tèm nhèm trên gương mặt xinh đẹp. Cô ôm chặt cậu, sợ sẽ lạc mất cậu.
- Cậu ơi, Mận đau quá cậu ơi… người ta đánh Mận cậu ơi.
- Được rồi, có cậu ở đây, không sao hết.
- Cậu ơi cậu.
Cậu nghe vậy thì sót lắm, lòng cậu đau như cắt. Cậu ôm Mận, vuốt ve mái tóc cô.
- Đừng sợ, có cậu đây!
Tên kia lúc này lồm cồm bò dậy, hắn nhặt thanh gỗ to bằng nắm tay dưới đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm hai người.
- K h ố n khϊếp!
Nói thế hắn ta liền vung thanh gỗ lên. Cậu hai Phong Duy bất ngờ chỉ kịp kéo Mận về sau rồi đưa tay lên đỡ.
Phong Duy có vẻ đau mà đôi lông mày nhíu chặt, cậu dùng chân đạp vào người hắn. Cậu kéo Mận đứng ra sau, một mình cậu đi lại gần hắn ta.
- Con ông hội đồng Trương đây mà. Hôm nay còn ra ngoài đường làm cái trò đồi b ạ i này sao?
Nói rồi cậu dứt khoát đạp mạnh vào chân cậu ta nghiến mạnh. Ánh mắt cậu hai Khải Duy đỏ rực, dường như cậu đang rất tức giận.
- Dám động người của tao, để xem ai là người tới số.
Cậu càng nói chân càng nghiến chặt bàn tay hắn ta.
- Cậu út Vĩnh sao hôm nay h è n hạ quá nhỉ? Sao vậy hả cậu Vĩnh?
Tên Vĩnh tái mét.
- Mày… mày có ngon thì buông tao ra.
Phong Duy khẽ nhếch mép, cậu nhấc chân, đạp mạnh vào bụng Vĩnh khiến hắn ta cong người, ôm bụng quằn quại.
- Tên k h ố n!
- Còn nói nổi à Cũng không phải là dạng công tử bột nhỉ!
Nói rồi cậu liền cúi xuống, cậu nắm chặt nắm tóc giật mạnh đầu tên Vĩnh ra sau. Giọng cậu vang lên, lãnh lẽo đến lạnh người.
- Nó là người của tao. Sau này mày còn dám động đến một sợi tóc của nó, thì mày không sống yên đâu, thằng k h ố n.
Cậu quay lại kéo Mận ra khỏi đó.
- Sợ chưa?
Mận nhìn cậu, quẹt ngang mấy giọt mồ hôi vươn trên trán.
- Mận sợ lắm rồi cậu ơi, Mận vừa sợ, vừa đau, còn đói nữa cậu ơi.
- Ai biểu mày chạy lung tung rồi đi lạc, đã đi lạc là không biết đường về còn ham chơi. Cậu nói mày bao nhiêu lần mà không khôn ra chút nào hả Mận?
- Có phải lỗi tại em đâu cậu. Em đâu có ham chơi, là chị Bần bảo em đi chợ cùng chị ấy nên em mới đi. Lúc về thì chị về trước, bảo em đợi một lát sẽ có xe chở về mà Mận đợi hoài đâu có chiếc xe nào.
- Vậy sao không hỏi người ta đường về nhà?
- Mận có hỏi… mà người ta nói Mận là con n g ố c nên chẳng ai chịu đứng lại nghe Mận nói.
Cậu Phong Duy bỗng im lặng, ánh mắt cậu có chút gì đó là xót xa.
Mận sụt sùi rồi khóc nấc lên.
- Cậu ơi… em không n g ố c… em không n g ố c mà cậu.