Từ Yên bối rối nhìn hai mẹ con trước mặt, không biết nên nói gì, chỉ đành dỗ dành Tiểu Thất đang khóc đến mức thở không ra hơi.
Từ Dạng nhìn cảnh tượng này, dù có lạnh lùng đến đâu, trái tim cô vẫn đau nhói bởi từng lời từng chữ từ đứa con gái do chính mình mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.
“Đàn bà xấu xa” Hừ.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt lần nữa hướng về phía Hàn Chỉ Khê, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đắc ý và độc ác của cô ta.
Hàn Chỉ Khê bất ngờ đối diện với ánh mắt của Từ Dạng, giật mình hoảng hốt, vội vàng thu lại biểu cảm, yếu ớt lấy tay che mặt, khóc thút thít.
Từ Dạng tỏ vẻ thích thú mà quan sát.
Diễn cũng giỏi đấy. Chỉ là bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào, chắc Lệ Đình Thâm chỉ thích kiểu này.
Cô cong khóe môi, nụ cười lạnh lùng, bước chân chậm rãi tiến lại gần Hàn Chỉ Khê, lười biếng hỏi: “Chỉ Khê à, bánh bao nhân máu người ăn ngon không?”
“Con đường trải bằng máu của tôi, dễ đi không?”
“Có thấy thoải mái không?”
“Đi có suôn sẻ không?”
Mỗi một chữ như đánh mạnh vào thần kinh của Hàn Chỉ Khê, sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi, biểu cảm yếu đuối suýt nữa không giữ nổi, run rẩy phản bác: “Dạng Dạng, em… cô đang nói gì vậy…”
“Tôi nói gì ư?” Từ Dạng nhàn nhạt đáp, “Cô không hiểu à? Bớt giả điên giả ngốc với tôi đi.”
Hàn Chỉ Khê giật mình, ánh mắt hoảng loạn đảo liên tục.
Con tiện nhân này biết hết rồi sao? Nhưng những chuyện cô ta làm năm đó, đã che giấu rất kỹ, không thể nào cô biết được.
Cô nhất định chỉ đang nghi ngờ, không có chứng cứ.
Hàn Chỉ Khê cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Dạng Dạng, có phải giữa chúng ta có chút hiểu lầm nào đó không?”
“Hiểu lầm?” Từ Dạng từ tốn lặp lại hai chữ đó, nhìn thẳng vào đôi mắt vô tội đáng thương của Hàn Chỉ Khê, nở nụ cười lạnh lẽo, và giây tiếp theo...
Bốp! Lại một cái tát nữa thật mạnh, đánh thẳng vào mặt Hàn Chỉ Khê.
Cô ta hét lên một tiếng chói tai, ngã sóng soài dưới đất, nửa khuôn mặt sưng vù, hằn rõ dấu bàn tay tím bầm.
“Dạng Dạng…” Từ Yên thấy Từ Dạng ra tay vừa mạnh vừa tàn nhẫn, sững sờ hỏi: “Nói cho chị biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy em gái mình nổi giận đến mức này...
Từ Dạng nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh đối diện với ánh mắt của Từ Yên, trong khoảnh khắc đó, Từ Yên cảm thấy như có một luồng khí lạnh leo dọc sống lưng, toàn thân như bị đông cứng.
Bao năm lăn lộn trên thương trường, người như thế nào cô cũng từng gặp qua, vậy mà lại bị ánh mắt của chính em gái mình dọa sợ.
“Chị, đưa Tiểu Thất ra ngoài đi.”
Từ Yên nhìn dáng vẻ hiện giờ của Từ Dạng, lo lắng không yên: “Dạng Dạng, có gì cứ nói với chị, chị sẽ giúp em giải quyết…”
Từ Dạng biết mình lúc này trông rất đáng sợ, nhưng cô không thể khống chế được bản thân. Cô cố gắng dịu giọng lại: “Em có chuyện muốn nói riêng với Chỉ Khê, chị, chị ra ngoài trước được không?”
“Cháu không ra ngoài! Dì ơi, cháu không đi! Đàn bà xấu sẽ gϊếŧ chết mẹ Chỉ Khê mất! Đàn bà xấu thật xấu! Tiểu Thất ghét bà ta! Hu hu hu hu…”
Từ Yên còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thất đã mất kiểm soát mà gào lên khóc lóc.
Từ Dạng lạnh lùng liếc Tiểu Thất một cái, nói: “Chị, đưa con bé ra ngoài.”
Từ Yên sợ nếu không đi ngay, Từ Dạng sẽ làm điều gì đó khiến Tiểu Thất bị tổn thương. Còn về phía Lệ Đình Thâm, nếu anh ta dám vì Hàn Chỉ Khê mà làm khó em gái cô, thì dù có phải hy sinh cả nhà họ Từ, cô cũng sẽ bảo vệ Dạng Dạng đến cùng.
Bình tĩnh lại, Từ Yên liếc nhìn Hàn Chỉ Khê đang yếu ớt tội nghiệp, nghiêm túc nói: “Dạng Dạng, nếu thật sự bị người ta bắt nạt, đừng mềm lòng, em cứ đáp trả trả lại gấp mười lần! Hậu quả, để chị gánh.”
Phần mềm yếu nhất trong tim Từ Dạng như bị chạm đến, ánh mắt cô thoáng ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, Tiểu Thất bỗng nghẹn ngào gọi một tiếng đầy ấm ức: “Ba ơi…”
Ánh mắt đang ươn ướt của Từ Dạng lập tức trở nên lạnh lùng, tỉnh táo.
Tới cũng nhanh thật.
Trong lòng cô bật cười lạnh, nghiêng đầu nhìn ra phía cửa.