Nhà Trọ Nhỏ Ở Dị Giới

Chương 12

Người cô nàng dính đầy bụi cát, không nằm lên giường nước ngay, mà đi trải nghiệm phòng tắm và nhà vệ sinh trước.

Phải nói rằng, nhà vệ sinh của nhà trọ rất tốt, sạch sẽ vệ sinh, không có mùi lạ, rất tiện lợi.

Phòng tắm càng thần kỳ hơn, nước ấm vừa đủ từ vòi hoa sen chảy xuống, xả lên mặt và người, cuốn trôi bụi bẩn.

Sữa tắm và dầu gội đi kèm có mùi thơm mát dễ chịu, tạo ra bọt mịn khi dùng. Sau khi bọt được xả sạch, tóc và da đều trở nên thư giãn hơn.

Trong nhà vệ sinh có một thứ gọi là giỏ đựng quần áo bẩn, Kiều Đóa Đóa tắm xong thay quần áo khác trong ba lô, nhìn lại thì quần áo bẩn vừa bỏ vào đã sạch sẽ, cầm lên tay mềm mại và thơm tho hơn.

Giường nước quan trọng nhất trong cả căn phòng càng thần kỳ hơn, cô nàng vừa nằm xuống đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi, cả người thư giãn chưa từng có, hơi thở dài và sâu.

Trong lúc Kiều Đóa Đóa tìm hiểu và trải nghiệm các tiện nghi trong phòng đơn của nhà trọ, từ xa có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây.

Một cô gái nhỏ tuổi hơn đỡ một người đàn ông, nấp sau một đυ.n cát nhỏ để quan sát.

"Anh ơi, chúng ta không qua đó sao?"

Người đàn ông được gọi là anh cảnh giác lắc đầu.

"Trước đây chỗ này không có gì cả, giờ đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ như vậy, có thể có nguy hiểm."

Cô gái cắn chặt môi, ngập ngừng nói: "Nhưng ở đây ngoài căn cứ 8 ra thì chỉ có chỗ này là có kiến trúc, căn cứ 8 bị con thằn lằn to đùng phá tan tành, chết bao nhiêu người chơi rồi, tối qua bão cát lại làm sập thêm một phần nữa, tối nay chúng ta quay lại đó càng nguy hiểm hơn đó?"

Nghĩ đến căn cứ ngập tràn máu tươi và những người chơi quen thuộc đã chết, cô gái không khỏi run rẩy.

Tối qua để tránh bão cát, họ mạo hiểm quay lại căn cứ 8, trốn trong vũng máu để sống sót nhờ chút che chắn cuối cùng.

Nhưng dù sao thì căn cứ chính đã bị phá hủy, sau trận tối qua thì hoàn toàn sụp đổ, không thể ở được nữa.

Người đàn ông im lặng.

Những điều này anh ta đương nhiên hiểu.

Trước đây chỗ này chỉ có một căn cứ nhỏ, là căn cứ 8, anh ta và em gái đều trú chân ở đó để tránh bão cát buổi tối. Ngoài căn cứ 8, chỗ có thể trú ẩn gần nhất cũng cách một đoạn. Nếu là bình thường, họ chắc chắn sẽ đi về phía đó, nhưng bây giờ...

Ánh mắt anh ta lướt qua chân phải, ánh mắt tối sầm lại.

Căn cứ 8 đã bị phá hủy, không thể quay lại, căn cứ tiếp theo quá xa không thể đi đến, nhưng vị trí mặt trời trên bầu trời đang di chuyển từng chút một theo thời gian, không hề chậm lại vì hoàn cảnh khó khăn của họ.

Nếu mặt trời lặn mà họ vẫn còn ở trên sa mạc, chắc chắn sẽ chết.

Người đàn ông suy nghĩ mãi, cuối cùng cắn răng đứng dậy.

"Lại gần quan sát kỹ hơn, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ vào nhà trọ dị giới này!"

Họ không còn lựa chọn nào khác.

Vào nhà trọ, có thể chết, có thể sống.

Không vào, chỉ có chết.

"Vâng!"

Cô gái dùng nhiều sức hơn để đỡ anh trai, hai người chậm rãi di chuyển về phía nhà trọ.

Đi được một đoạn, có gió thổi qua.

Khác với bình thường, trong cơn gió này ngoài cát vàng ra, còn có một mùi hương thoang thoảng.

Hình như, là từ hướng nhà trọ bay đến.

Trước cửa nhà trọ, Kiều Đóa Đóa và Bạch Cảnh Tinh đang ăn mì gói.

Trong quán chỉ có một cái ghế, không đủ chỗ ngồi vậy nên họ đành ngồi bệt xuống đất.

Sinh ra ở sa mạc thì có mấy ai cầu kỳ chuyện này?

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc ngon lành, Kiều Đóa Đóa cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, người nhẹ nhõm, ăn một ngụm mì, húp một ngụm nước dùng, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái và hưởng thụ mà trước đây chưa từng có, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cũng không thấy khó chịu.

Bạch Cảnh Tinh ngồi bên cạnh, thoạt nhìn động tác không nhanh, nhưng chẳng mấy chốc trước mặt đã có thêm hai cái thùng mì tôm rỗng, lúc này Kiều Đóa Đóa mới ăn được một nửa.

Cô cong mắt cười, định nói gì đó, chợt nhận thấy trên bản đồ nhỏ xuất hiện thêm hai chấm xanh lam, nhìn hướng thì ở phía sau nhà trọ.

Có khách mới à?