Ma Thần Trả Nợ

Chương 3

***

Trong hoàng cung, bên trong ngự thư phòng, đế tôn gấp lại tấu chương cuối cùng vừa phê duyệt, đứng dậy, lấy từ kệ sách xuống một chiếc hộp gỗ chỉ to bằng lòng bàn tay. Mở hộp ra, bên trong lót nhung, nằm giữa là một sợi tóc đen nhánh.

Hắn lặng lẽ nhìn sợi tóc ấy, khép mắt lại một chốc, rồi đóng hộp lại, thu vào tay áo. Chỉ trong khoảnh khắc xoay người, người đã biến mất khỏi ngự thư phòng.

***

Thang nâng dừng lại. Lão La dẫn nữ phạm nhân đi qua hành lang dài chập chờn ánh nến, cuối hành lang có một vị quan viên cao ráo mặc áo bào xanh của chức phẩm bát phẩm, tay áo khoác một chiếc áo choàng dày.

Bên cạnh là một phụ nhân trẻ ăn mặc mộc mạc, búi tóc kiểu phu nhân, người không đeo vàng bạc, bên hông treo trường kiếm, gương mặt còn rất trẻ.

Nhìn thấy con gái lớn được giải ra từ trong ngục, mắt phụ nhân trẻ đỏ hoe, lập tức chạy vài bước lên trước nhưng bị lão La giơ tay cản lại.

Lão La nói: “Chờ chút, phải giải kết giới trói buộc trên người nàng trước đã.”

Ngục đầu tiến lên, lấy lệnh bài bên hông ra, chuẩn bị dùng pháp trận khắc trên lệnh bài để gỡ kết giới lạnh giá trói chặt xích sắt trên người nàng.

Tần Quy Yến khẽ lắc đầu: “Không cần làm phiền ông đâu.”

Nàng vén váy lên, tại chỗ bật nhẹ một cái, xích sắt khắc đầy pháp trận phát ra tiếng “keng” giòn tan, sợi xích sắt lạnh đang trói chặt cổ chân nàng tự động bung ra, rơi xuống đất.

Hiện trường lặng như tờ.

Lòng lão La run bần bật. Giây phút ấy, lão bỗng hiểu ra…Thì ra suốt 10 năm qua, bất cứ ngày nào nữ phạm nhân số Một này cũng có thể dễ dàng vượt ngục.

Phụ nhân trẻ ấy tên là Mạc Hề, tay cầm một cành đào rất khó thấy vào mùa thu, bước lên phía trước. Nàng ta nhẹ nhàng phủi bụi trên người Tần Quy Yến từ trước ra sau, vừa phủi vừa khẽ lẩm nhẩm:

“Tội đã chuộc xong, thân tâm thanh sạch, vận đen tiêu tán, cát lành đại lợi.”

Tần Quy Yến ngoan ngoãn để mẹ vỗ về, thân người hơi co lại: “Mẹ ơi, con lạnh.”

Tần Quy Nguyệt đứng bên cạnh lập tức mở rộng áo choàng trong tay, khoác lên người Tần Quy Yến, gọi khẽ một tiếng: “Chị.”

Tần Quy Yến nhìn cô gái trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, mỉm cười: “Nguyệt Nguyệt, em lớn rồi.”

Lúc nàng bị áp giải đến hình giám trước pháp đài, con bé vẫn chỉ là thiếu nữ 15 tuổi. Vậy mà nay đã cao hơn cả nàng rồi.

Tần Quy Nguyệt bình tĩnh nói: “Em đến đón chị về nhà. Xe ngựa đang chờ ngoài kia, chúng ta đi thôi.”

Hai chị em có gương mặt tương tự, song cô em thì dung nhan đoan chính thanh nhã, dáng người cao ráo, giọng nói lại mềm mà trầm, trông còn giống chị hơn. Trong khi đó, cô chị lại có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, giọng nói trong trẻo, lại giống em gái hơn đôi chút.

Mạc Hề thấy con gái lớn gầy gò xanh xao, ngực như bị bóp nghẹn, bà ta đỡ lấy Tần Quy Yến, dìu nàng đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, không quay đầu lại!”

Tần Quy Yến từng bước rời khỏi ngục tối Sâm La, không hề ngoái đầu. Cho đến khi ánh sáng bên ngoài rọi vào mắt, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn lâu rồi không thấy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác như đã cách biệt cả đời người.

Ba người cùng lên xe ngựa, phu xe vung roi quát một tiếng.

Hôm ấy lạnh lạ thường, gió thu lẫn tuyết, từng cơn thổi ù ù, hoa tuyết cuồn cuộn tràn khắp phố phường Hy kinh, tiếng vó ngựa dần xa trong gió tuyết.

Lão La đứng ở cổng trông theo hồi lâu, nghe đồng liêu bên cạnh cảm thán: “Tù nhân số Một nhìn chẳng giống nữ ma đầu gì cả.” Mà chỉ là một cô nương cười lên ngọt như mật.

Ngục đầu nói: “10 năm trước nàng ta đã như vậy rồi.” Xem ra ngục đầu biết ít nhiều chuyện xưa của nữ phạm nhân kia. Lão La nổi lòng hiếu kỳ, định dò hỏi, song ngục đầu đã quay người trở vào trong Sâm La.