Vậy tại sao cô lại có ảo giác có một người nữa chết cùng với cô?
“Phu nhân, đến trường rồi.”
Lúc này, giọng nhắc nhở của chú Trịnh vang lên từ ghế lái.
Bạch Cửu hoàn hồn lại, mỉm cười nói: “Cảm ơn chú.”
“Vậy tối nay tôi lại đến đón phu nhân.”
“Làm phiền chú rồi.”
“Phu nhân đi thong thả.”
Bạch Cửu mở cửa xe bước xuống. Cô đến không tính là sớm, cổng trường lúc này đã có không ít học sinh vào .
Xe nhà họ Hoắc không gắn logo nhận diện, kiểu dáng lại tối giản và kín đáo, nên lúc Bạch Cửu bước xuống xe, cũng chẳng ai để ý. Vì vậy cảnh cô bước xuống xe cũng không thu hút sự chú ý nào quá lớn.
Nhưng nếu trong đám đông này có người nào thuộc tầng lớp thượng lưu ở Thâm Thành, chắc chắn sẽ nhận ra chiếc xe này là dòng xe chuyên dụng dành riêng cho nhà họ Hoắc thuộc loại hàng hiếm, trên thị trường gần như là có tiền cũng không mua được.
Chỉ tiếc rằng, trước cổng trường lúc này đều là những học sinh chưa từng va chạm với xã hội, đương nhiên chẳng ai nhận ra được điều đó.
Trường Trung học Thanh Nguyên không phải là trường cấp ba xuất sắc nhất Thâm Thành, nhưng mỗi năm đầu vào và tỷ lệ đỗ đại học đều nằm trong top cao của toàn thành phố.
Bạch Cửu đang học ở lớp chọn của trường - lớp được đánh giá cao qua nhiều kỳ thi, được công nhận là tập hợp của những học sinh có khả năng đỗ đại học gần như tuyệt đối.
Từ khi bước vào cấp ba, cô luôn nằm trong danh sách lớp chọn. Tuy rằng điểm Toán và Địa lý của cô có hơi yếu một chút, nhưng thành tích các môn khác thì luôn nằm trong top đầu toàn trường.
Hơn nữa, kỳ thi đại học cũng chỉ xét tổng điểm, chứ không yêu cầu phải giỏi toàn diện từng môn.
Vừa đến lớp, còn chưa kịp ngồi xuống, Bạch Cửu vừa đặt cặp xuống bàn thì đã thấy Lâm Thư Hàm chạy tới.
“Tiểu Cửu, sao cậu lại đến trường vậy?”
Lâm Thư Hàm ngồi vào ghế trống phía trước cô, cúi đầu ghé lại, giọng vừa trêu chọc vừa hạ thấp xuống:
“Nhưng mà cũng đúng thôi, thân phận cậu và Hoắc tiên sinh khác nhau quá lớn, nếu cậu không học hành chăm chỉ, thì sau này ly hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Tránh ra.” Bạch Cửu lôi sách tài liệu ra, ý bảo cô ta bỏ tay đang đặt trên bàn mình ra.
Giọng điệu của cô gái cực kỳ lạnh lùng, dù Lâm Thư Hàm có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng vẫn cảm nhận được sự xa cách rõ ràng mà Bạch Cửu dành cho mình.
Ánh mắt Lâm Thư Hàm lóe lên tia ghen tị, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, gương mặt lại hiện lên vẻ như sắp rơi nước mắt.
“Tiểu Cửu, trước đây đúng là tớ từng thích bạn học Diêu Phỉ Nam. Nhưng sau đó cậu ấy nói với tớ rằng người cậu ấy thích là cậu. Mà tớ thấy cậu với bạn học Diêu quan hệ cũng không tệ, nên mới nghĩ là cậu cũng thích cậu ấy.”
“Vậy à?” Bạch Cửu vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng, lạnh nhạt.
“Tiểu Cửu, tớ không cố ý mà.”
Lâm Thư Hàn làm ra vẻ uỷ khuất đáng thương. Nếu là người có lòng thương hoa tiếc ngọc, hẳn sẽ bị vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa.
Nhưng Bạch Cửu - người từng bị cô ta đâm sau lưng đến chết thì một chút thương cảm cũng không có, chỉ khẽ cong môi cười lạnh.
Vẫn không biết hối cải.
Vậy thì cô ta cứ chờ đến ngày phải quỳ xuống cầu xin cô đi.