Ta Gả Cho Đại Lão Cố Chấp

Chương 8: Hoắc Tư Thành em có thể trở lại trường được không?

"Chắc em cũng ăn không nổi nữa rồi. Anh có thể giúp em ăn thêm một miếng không?"

Bạch Cửu vừa nói vừa nhón tay lấy một quả trứng chiên lòng đào.

Hoắc Tư Thành vẫn im lặng như thường, nhưng ánh mắt sâu đen của anh lại dừng trên đôi môi hồng mềm mại, óng ánh dầu của cô - cái nhìn ấy đầy hàm ý khó đoán.

Bạch Cửu: “...”

Cô cũng nhận ra ánh nhìn ấy đang dừng ở đâu. Mắt hơi dao động, cô cắn một miếng trứng rồi nghiêng đầu đút phần còn lại cho anh.

Lần này, Hoắc Tư Thành há miệng, phối hợp rất ngoan ngoãn.

Cứ như vậy, hai người thay phiên nhau dùng xong bữa sáng.

Chính lúc này, Tả Vưu, trợ lý toàn năng của Hoắc Tư Thành - bước vào để đón anh đi làm, và đập vào mắt anh là cảnh tượng ấy.

Tả Vưu sững người như bị sét đánh ngang tai: “!!”

Thật không thể tin được!

Anh ta biết rất rõ: thiếu gia đã ba năm không đυ.ng đến bữa sáng rồi. Trước kia, khi lão gia còn sống, thiếu gia còn thường cùng ông dùng bữa sáng. Nhưng sau khi lão gia qua đời, thiếu gia không bao giờ chạm đũa vào bữa sáng nữa.

Khi đó, gia tộc họ Hoắc rối ren, thiếu gia bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, nói gì đến ăn. Có những ngày, anh ấy thậm chí không ăn gì cả.

Theo thời gian, việc không ăn sáng đã trở thành thói quen, rồi biến thành không thích ăn sáng.

Tả Vưu chưa từng nghĩ rằng có một ngày, mình lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thiếu gia vừa ăn sáng, vừa ăn thứ người khác ăn dở, hơn nữa lại là cùng một chiếc bánh bao!

Tuy xuất thân của cô gái kia khá bình thường, học lực cũng chẳng bằng tiểu thư Mạn Vi, nhưng chỉ cần cô ấy thật lòng đối đãi với thiếu gia, không đi tìm cái chết, thì hắn ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận cô làm phu nhân tương lai.

Sau khi giúp Hoắc Tư Thành ăn sáng, Bạch Cửu nhìn thấy Tả Vưu bước vào. Cô biết người đàn ông này sắp rời nhà để đến công ty.

Mà nếu anh đi rồi, hôm nay cô sẽ không thể ra ngoài.

Do dự một lúc, cuối cùng cô lên tiếng:

"Hoắc Tư Thành, em chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Anh cũng biết kỳ thi đại học quan trọng đến mức nào với một người có thân phận như em, nên... em muốn được trở lại trường để tiếp tục học tập. Như vậy... có được không?"

Lời cô vừa dứt, cả căn phòng lập tức chìm vào không khí ngột ngạt như bị đóng băng. Khuôn mặt điển trai của người đàn ông lập tức lạnh lẽo trở lại, vẻ tối tăm gần như có thể khiến người khác nghẹt thở.

Anh không cần nói gì, thái độ ấy đã là một lời từ chối rõ ràng.

Bạch Cửu vốn đã đoán trước điều này, nhưng khi sự thật bày ra, tim cô vẫn trĩu nặng. Một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, ánh mắt vốn long lanh như ánh sao cũng dần ảm đạm.

Cô cố gắng mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Thành tích của em cũng ổn. Em có thể xin nghỉ tiết tự học buổi tối để về nhà cùng anh... Còn nếu không được thì thôi. Em vẫn có thể tự ôn thi ở nhà."

Lúc nghe thấy cô gái nói rằng sẽ trốn tiết tự học buổi tối để quay về với mình, ánh mắt Hoắc Tư Thành thoáng ngẩn ra. Gương mặt lạnh như băng của anh cũng dịu xuống phần nào, tuy chỉ là một chút rất nhỏ.

Nhưng Bạch Cửu không để ý đến sự thay đổi ấy. Cô đứng dậy, chuẩn bị lên lầu về phòng.

Khi bước được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, quay người lại, cúi thấp người xuống. Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại và ấm áp của cô nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của người đàn ông.

"Em sẽ về sớm."

Giọng cô dịu dàng, khẽ khàng như gió xuân lướt qua mặt hồ băng - gợn sóng, lặng lẽ, nhưng không thể ngăn cản được.