Tiếng sấm rền vang cuối chân trời, thoắt lại như gầm gào ngay trước mắt. Mưa như trút nước, gần như che khuất mọi tầm nhìn.
Dòng máu nóng hổi nhỏ xuống làn nước mưa lạnh buốt. Tô Cẩm Nguyên bám víu vào một gốc cây gãy bên vách đá, thân hình ẩn náu dưới bóng cây. Hạt mưa quất vào tán lá kêu ào ào, nhưng cũng chính những hạt mưa ấy lại gột rửa đi vệt máu trên người nàng.
“Người đâu rồi?”
“Trông như chạy về hướng này mà.”
“Sao lại không thấy tăm hơi đâu nữa?”
Tiếng bước chân bên vách đá mỗi lúc một gần. Tô Cẩm Nguyên mím chặt môi, nín thở.
Nàng không ngờ mình lại được sống lại, càng không thể tin nổi lại trọng sinh đúng vào thời khắc này: nàng cùng người ta bỏ trốn, gặp phải thổ phỉ, nhưng sự trong trắng vẫn còn, và nàng cũng chưa kịp đặt trọn niềm tin vào tên đàn ông lòng lang dạ sói ấy.
Nàng chỉ vừa kịp gắng sức gϊếŧ một tên rồi bỏ chạy, đám người kia đã đuổi theo sát gót.
Chạy trốn ròng rã gần năm ngày trời, cuối cùng vẫn bị chúng dồn vào bước đường cùng.
Tô Cẩm Nguyên nhìn xuống vực thẳm, dưới chân mây mù giăng kín, sâu không thấy đáy.
Nàng nhớ, dưới đáy vực này là sông Ngọc Lan. Mấy ngày mưa lớn liên tiếp, nước sông đã dâng cao. Từ độ cao này mà rơi xuống, cơ hội sống sót chưa tới ba phần.
Nhưng, thay vì bị bắt lại, nàng thà đánh cược một phen…
Người trên vách đá đã đến sát mép vực, thậm chí còn nhìn về phía nàng.
Tô Cẩm Nguyên nghiến răng, định buông tay buông xuôi tất cả, thì đúng vào khoảnh khắc ấy, trên đầu bỗng vọng tới những tiếng kêu thảm thiết.
Nàng trơ mắt nhìn hai cái đầu người bay xuống, đôi mắt của chúng vẫn trợn trừng, còn vẹn nguyên nỗi kinh hoàng tột độ. Máu tươi từ mép vực bắn tung tóe, vương đầy đầu đầy mặt nàng.
Soạt!
Ngọn cây bị gạt phắt sang một bên, nước mưa lập tức lộp độp trút xuống mặt nàng.
“Tô Thị Nguyên Nương?”
Người đứng bên vách đá vận áo bào gấm cổ tròn màu đỏ sẫm, khoác áo choàng màu tím đậm, đôi mắt phượng khẽ ánh lên nét lạnh lẽo. Dù vừa mới ra tay gϊếŧ người, nhưng điều đó dường như chẳng hề ảnh hưởng đến gương mặt hắn khi đứng dưới ô, vẫn lạnh lùng đến vô tình, phảng phất nét u ám.
“Ta là Tạ Vân Yến.”
Thiếu niên cúi nhìn nàng, giọng chất vấn: "Là cô một tháng trước đã bỏ trốn cùng kẻ khác, khiến Tiêu đại ca mất hết thể diện?"
Tô Cẩm Nguyên nhìn Tạ Vân Yến, nhất thời ngẩn ngơ.
Kiếp trước, khi nàng gặp lại hắn, Tiêu gia – nơi nàng đã nhẫn tâm bỏ trốn khỏi hôn sự sớm đã bị tịch biên gia sản, chu diệt cửu tộc.