Cưng Chiều Vô Hạn: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Chủ Ôn

Chương 4

Nghe tiếng họ xuống cầu thang, Trình Dung đứng dậy ngay: "Xong rồi chứ?"

Chúc Tòng Duy gật đầu: "Mời cô và gia đình lên xem qua."

"Được." Trình Dung lập tức bước đi, nói thêm: "Dưới nhà có chuẩn bị trà, hai người xuống nghỉ ngơi một lát."

Tầng một, linh đường đã sắp xếp gần xong, người đến viếng cũng nhiều hơn lúc họ đến, chủ yếu là người thân được báo tin.

Từ Hành muốn thử trà của nhà giàu, nhưng Chúc Tòng Duy không hứng thú lắm, xách hộp trang điểm ra xe trong sân.

Chẳng bao lâu tiếng khóc truyền xuống từ ban công tầng ba.

Đột nhiên, cửa kính xe bị gõ nhẹ.

Chúc Tòng Duy quay đầu lại.

"Cô Chúc."

Thư ký của Ôn Trình Lễ đứng ngoài xe, không nói nhiều lời thừa: "Bên nhà họ Trình sẽ không khiếu nại."

Đúng là người tốt.

Trong lòng Chúc Tòng Duy tự dán cho Ôn Trình Lễ một cái "nhãn".

"Làm phiền anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến ngài Ôn." Cô chân thành nói lời cảm kích.

Ánh đèn sân vườn sáng rực, phản chiếu một phần gương mặt nghiêng hơi cúi của cô. Đôi mi dài cong vυ't, mái tóc bên tai bị gió thổi tung, khiến cô càng thêm dịu dàng, thanh thoát.

Thư ký bỗng sững người, sau đó đáp: "Sếp nói không cần cảm ơn."

-

Họ không phải đợi lâu. Trình Dung nhanh chóng xuống tầng thanh toán, đồng thời xác nhận lễ tiễn biệt ba ngày sau sẽ diễn ra tại nhà tang lễ thành phố.

Mãi đến lúc rời khỏi nhà họ Trình, Chúc Tòng Duy vẫn không gặp lại Ôn Trình Lễ.

Trên đường về nhà tang lễ, đồng nghiệp lái xe, Chúc Tòng Duy mở điện thoại, thấy có mấy tin nhắn của Phạm Trúc. Tin cuối cùng là một đoạn ghi âm dài 46 giây.

Cô lập tức chuyển giọng nói thành văn bản.

"He he, em thử tìm hai từ khóa này cùng nhau, quả nhiên tìm được chút manh mối. Ngài Ôn này chính là Ôn Trình Lễ đấy! Hối hận quá, hôm nay không đi theo chị, dù chỉ làm chân chạy việc cũng được…"

Phạm Trúc còn gửi kèm một bức ảnh có watermark của một phần mềm.

Trong ảnh là khán phòng lộng lẫy, khách mời ngồi ngay ngắn, bầu không khí trang nghiêm. Phần lớn các vị lãnh đạo đều trung niên, riêng Ôn Trình Lễ trẻ tuổi xuất chúng, đang trò chuyện với người bên cạnh, phong thái đĩnh đạc.

Anh đẹp đến mức khiến ống kính cũng ưu ái hơn.

Phạm Trúc gửi thêm một biểu cảm tiếc nuối.

Chúc Tòng Duy nhắn lại: [Ba ngày sau, lễ tiễn biệt tổ chức tại nhà tang lễ của chúng ta.]

Phạm Trúc: [Hiểu rồi.jpg]

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị hai chữ: "Dì Quân."

"Tòng Duy, cháu tan làm chưa?"

"Dì ạ, cháu đang trên đường về." Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng trả lời, sau khi cúp máy thì nhờ Từ Hành và mọi người mang đồ của mình về giúp.

"Để em xuống xe ở đây được rồi."

"Trễ thế này, để bọn anh đưa em về tận nhà."

Chúc Tòng Duy không chút do dự, tìm một cái cớ để từ chối: "Không cần đâu, khu đó xe khó đi vào."

Hôm nay đã gặp Ôn Trình Lễ rồi, nếu lại để họ biết cô đang sống tại nhà họ Ôn, thế nào cũng sinh ra nhiều lời bàn tán.

-

Biệt thự cổ của nhà họ Ôn treo một tấm biển lớn, đề chữ "Ôn Viên".

Khuôn viên biệt thự rộng lớn, mang đậm phong cách vườn Trung Hoa với đình đài, lầu các, núi giả, ao hồ, cùng những loài hoa quý hiếm, tất cả đều toát lên vẻ thanh cao, giàu có.

Nhà họ Ôn ở thành phố Ninh thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, là một gia đình lâu đời với lịch sử hàng trăm năm, truyền thừa qua nhiều thế hệ. Tài sản của gia đình liên quan đến nhiều lĩnh vực, có danh tiếng cả trên quốc tế.

Còn Ôn Trình Lễ chính là người nắm trong tay quyền lực và tài sản khổng lồ này.

Chúc Tòng Duy chậm rãi đi bộ về. Những bức tường trắng mái ngói đen của khu nhà kéo dài không thấy điểm cuối, trên cao là những tán cây vượt qua chiều cao của tường, cành lá đong đưa.

Ở cổng chính treo một tấm biển đá, kiểu dáng giống với những tấm biển cô từng thấy ở các khu di tích.

Đi qua cổng trắng được chạm khắc trên phiến đá, bóng tre lốm đốm in trên nền tường trắng.

Trong sân, Hạ Quân đang đứng chờ, vừa thấy cô thì vẫy tay: "Mệt lắm đúng không? Để dì kêu người chuẩn bị chút đồ ăn khuya."

Chúc Tòng Duy mỉm cười: "Giờ mới hơn mười giờ mà dì."

Hạ Quân khoác tay qua vai cô: "Cũng không còn sớm đâu. Cụ đã nghỉ ngơi từ một tiếng trước. Ban đầu dì còn định bảo cháu dọn qua đây ở vài ngày, hiếm hoi lắm mới được ở trong khu chính. Ai ngờ hôm nay lại có chuyện nhà họ Trình bất ngờ thế này."

Khu Ôn Viên được chia thành khu chính và các khu phụ, mỗi khu lại có nhiều nhà lớn nhỏ khác nhau.

Đến nay, khu chính chỉ có bà cụ nghỉ dưỡng tuổi già và Ôn Trình Lễ, người nắm quyền, sinh sống. Các con cháu và khách khứa thường ở khu phụ, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ thỉnh thoảng về thăm.

Sau khi Hạ Quân kết hôn với con cả nhà họ Ôn, cũng sống ở khu phụ. Gần đây, chồng bà ấy đi công tác một tháng, cụ đã bảo bà ấy chuyển vào khu chính để làm bạn.