Cuộc hôn nhân này từ khi định ra đã mang điềm gở, nhưng trong lòng Tạ Trường An vẫn hy vọng người đã phải chịu khổ cực nửa đời như Lý Ly sẽ gặp được ý trung nhân, từ đó sống tươi đẹp hạnh phúc, không ngờ người kia vừa bước chân ra khỏi cung cấm, trong nháy mắt lại bị người thân ban chết.
Từ đầu đến cuối, không một ai quan tâm đến sinh tử của Lý Ly, đối với bề trên, nàng ấy chỉ là một công cụ có thể đem ra ban hôn, cũng là một vật phẩm có thể tùy ý trút giận.
Tạ Trường An nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Rõ ràng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trôi theo dòng đời, rõ ràng cũng tự nhận thức được mạng sống của mình không quan trọng, nhưng tại sao ngoài đau lòng, nàng còn cảm thấy bất mãn không cam tâm đến vậy?
Tạ Trường An biết, đó là sự phẫn nộ của nàng đối với số phận của người bạn thân, càng là sự hận thù đối với kẻ tạo ra tấn bi kịch này.
"Có Hoàng đế như vậy, thiên hạ đại loạn cũng đúng thôi!"
Tiểu Trịnh kinh hãi: "Tạ tỷ tỷ, ta biết tỷ và Vinh Nghĩa quận chúa tình cảm sâu sắc, nhưng những lời đại nghịch bất đạo này, đừng bao giờ nói nữa!"
Tạ Trường An nhắm mắt, chôn sâu sự phẫn nộ và hận thù trong lòng, trên mặt dần dần trở nên bình tĩnh.
"Cảm ơn muội mang tin tức này đến cho ta, sau khi ra khỏi đây, ta tất nhiên sẽ không nói lại nữa, cũng sẽ không làm liên lụy đến muội. Nhưng ta nói thiên hạ đại loạn không phải đang lừa muội đâu."
"Không... không thể nào!" Tiểu Trịnh nhíu mày: "Đại Đường chúng ta sức nước hùng mạnh, năm nay còn có Hoàng tử Thổ Phồn đến xin hàng, họ đều nói Hoàng thượng giống như Thái Tông Hoàng đế, được gọi là..."
"Thiên Khả Hãn." Tạ Trường An tiếp lời.
"Đúng vậy, chính là Thiên Khả Hãn!"
"Muội từng thấy vị Thiên Khả Hãn nào vì bề tôi tạo phản mà tức giận gϊếŧ chết con tin cùng cháu gái của mình chưa?" Tạ Trường An nhẹ nhàng hỏi lại.
Chưa đợi Tiểu Trịnh phản ứng, nàng tiếp tục nói: "Năm ngoái Đột Quyết bị An Lộc Sơn đánh bại, quân đội họ An từ đó được gọi là tinh binh thiên hạ, không ai địch nổi. Hoàng đế ban hôn vốn muốn dụ An Lộc Sơn đến kinh thành, nhưng ông ta không hề động tâm, có thể thấy đã sớm có ý phản loạn. Lần này dấy binh tạo phản một mạch thuận buồm xuôi gió, vì thế Hoàng đế mới tức giận gϊếŧ An Khánh Tông và Lý Ly để trút giận, chỉ một việc này có thể thấy triều đình đã lộ vẻ sợ hãi, dấu hiệu thất bại đã hiện rõ."
Tiểu Trịnh nghe mà lặng người đi.