"Vinh Nghĩa quận chúa chết rồi!"
Tiểu Trịnh vội vã mang tin này đến.
Tạ Trường An hai tay run rẩy, chiếc thùng gỗ vừa múc đầy nước rơi mạnh xuống giếng, nước lạnh bắn lên mặt nàng, dây thừng cọ xát vào vết thương lạnh trong lòng bàn tay đau nhói đến tận tim.
Tháng Chạp ở Trường An, cái lạnh đã thấm vào từng ngọn cỏ cùng cây cối, hai người dù đã mặc áo bông nhưng vẫn không thấy đủ ấm. Tiểu Trịnh phải chạy bộ cả quãng đường chỉ để giúp cơ thể trở nên ấm áp hơn, giờ liên tục xoa hai tay vào nhau, dậm chân thở ra khói.
"... Chết như thế nào?"
Tạ Trường An sắc mặt hơi tái, không biết là do trời lạnh hay do nghe được tin tức ấy.
"Nghe nói là bị... bị Hoàng đế ban chết!" Giọng Tiểu Trịnh càng thấp hơn, gần như không nghe thấy. "Tin tức An Lộc Sơn làm phản truyền đến kinh thành, Hoàng đế nổi giận ngay lập tức ra lệnh xử tử An Khánh Tông và Vinh Nghĩa quận chúa cùng một lúc!"
Nói đến cuối, giọng Tiểu Trịnh cũng trở nên run rẩy.
Nàng từng gặp Vinh Nghĩa quận chúa, nàng ấy là một thiếu nữ hiền lành, không vì cách biệt thân phận mà khinh thường bọn họ.
Hơn nữa vì biết Vinh Nghĩa quận chúa và Tạ Trường An có tình cảm sâu sắc nên Tiểu Trịnh mới vội vàng chạy đến báo tin cho Tạ Trường An.
Nàng tưởng rằng Tạ Trường An sau khi nghe tin này sẽ đau lòng tuyệt vọng, nhưng chỉ thấy đối phương thả thùng nước rơi xuống giếng, từ từ dựa vào thân cây bên cạnh, cúi gập người xuống, cả người như thể sắp gãy làm đôi.
"Tạ tỷ tỷ..."
Tiểu Trịnh đưa tay nắm lấy tay Tạ Trường An, vừa chạm vào đã giật mình. Nàng tưởng tay mình đã rất lạnh ai ngờ tay Tạ Trường An còn lạnh hơn, độ lạnh ấy cứ như một tảng băng ngàn năm không tan, truyền qua khiến nàng rét buốt từ trong lòng đến tận xương, không nhịn được run lên.
Tạ Trường An bất động.
Nàng đang nhớ lại quá khứ của mình với Vinh Nghĩa quận chúa.
Thân thế của Vinh Nghĩa quận chúa Lý Ly là bí mật công khai mà cả kinh thành đều biết nhưng không thể nói ra.
Mười tám năm trước, Thái tử Lý Anh vì bị Võ Huệ Phi vu cáo nên đã bị Hoàng đế phế truất và xử tử, đứa con gái còn chưa được sinh ra của thái tử dưới sự lãng quên của mọi người cứ thế từ từ trưởng thành trong lãnh cung. Thiên tử không truy cứu không có nghĩa là nàng ấy sẽ sống tốt, thân là một nữ tử lại là hoàng thân quốc thích phạm tội, ai cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống trong lãnh cung sẽ trở nên ra sao.
Còn Tạ Trường An cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, dù không thuộc "Ngũ tính Thất gia", nhưng tổ tiên của nàng cũng là một nhánh của dòng họ Tạ ở quận Trần. Đến thời Tùy Đường, tuy dòng họ Tạ không còn hào quang như xưa nhưng vẫn sản sinh ra nhiều danh sĩ.
Là nữ nhi Tạ gia, sau khi lớn lên nàng chắc chắn sẽ kết hôn với gia đình quyền quý, cứ thế đi theo đường mòn có sẵn giống như tất cả nữ trưởng bối trong gia tộc, trở thành chủ mẫu, quản lý hậu viện.
Nhưng tất cả đã biến mất trước khi nàng ra đời.