Thẩm Kỳ Nam nhíu mày, nhìn y đầy chán ghét: "Sao ngươi lại mặc hỷ phục của đường ca ngươi? Biết là ngươi ghen tị với hắn, chuyện gì cũng muốn giành với hắn, nhưng hôm nay là ngày vui của hắn, đừng có mà quậy phá!"
"Giành với hắn? Giành cái gì? Ngươi sao?"
Bùi Đình ôm nỗi uất ức hai kiếp, lần này phải nói ra hết.
Kiếp trước, y là phu lang của Thẩm Kỳ Nam, bị đánh đập mà ai cũng cho là lẽ đương nhiên. Nhưng kiếp này, y chưa gả đi, nếu Thẩm Kỳ Nam dám động tay, đó chính là hành hung người chưa thành thân!
Kiếp trước, vì giữ thể diện cho Bùi gia, y đã giấu nhẹm chuyện đường ca bỏ trốn. Kiếp này, y hận không thể để tất cả bọn họ chết sạch!
"Đường ca ta không cần ngươi, hắn coi thường ngươi. Đêm qua hắn đã chạy rồi, còn muốn ta thay hắn gả cho ngươi à? Chính hắn còn không xem trọng ngươi, sao ta phải để mắt tới?"
"Ngươi!"
Thẩm Kỳ Nam là tú tài, luôn được mọi người tung hô, chưa từng bị ai coi thường như vậy. Nhưng ngay sau đó, hắn ta chợt hiểu ra.
Bùi Đình thật biết cách! Đây là kế "lạt mềm buộc chặt", cố tình chọc giận hắn ta, khiến hắn ta chú ý đến y đây mà.
"Nếu ngươi khinh thường ta, vậy sao còn mặc hỷ phục của đường ca ngươi? Sao còn chạy ra ngay lúc ta đến đón dâu?"
Những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, đúng lúc này, người Bùi gia cũng đuổi tới, bịt miệng y lại, không cho y nói tiếp.
"Đường ca ngươi biết ngươi thích Thẩm Kỳ Nam, nên mới nhường hôn sự cho ngươi, muốn ngươi âm thầm mà gả đi. Hắn vì ngươi nên mới trốn sang thôn bên ở nhờ Thẩm gia! Sao ngươi lại phụ lòng tốt của hắn?" Đại bá mẫu bịt chặt miệng y, những người khác thì giữ chặt y lại.
"Sao các ngươi cứ nói ta có ý với Thẩm Kỳ Nam? Ta chưa từng nói ta thích hắn!" Bùi Đình ra sức giãy giụa. Kiếp trước, cả thôn đều tin lời Bùi Trân Bảo, khiến y không ít lần bị người ta dè bỉu. Kiếp này, y nhất định phải sớm thoát khỏi lời đồn này.
Trong lúc giãy giụa, y vô tình liếc thấy một người — nương của tộc trưởng.
Mười mấy ngày trước, tộc trưởng bị ngã đập đầu xuống đất khi gặt lúa, hôn mê suốt hơn mười ngày. Đại phu khám xong thì dặn người nhà chuẩn bị lo hậu sự.
Ba năm trước, lão tộc trưởng qua đời, đại nhi tử của ông kế vị. Suốt ba năm qua, hắn không làm được chuyện gì ra hồn. Mười ngày trước còn gặp tai nạn, người trong thôn đều nói hắn còn trẻ, không trấn giữ nổi vị trí này nên mới gặp chuyện. Mọi người đều chờ hắn chết rồi bầu lại một tộc trưởng lớn tuổi hơn.
Nhưng nương của tộc trưởng không cam lòng, muốn tìm người xung hỉ* cho nhi tử mình. Không ai muốn con cái nhà mình phải chịu cảnh góa bụa, nên nhà nào có nữ nhi hay ca nhi* thì đều trốn biệt trong nhà, không dám ra ngoài. Hôm nay, Bùi Trân Bảo thành thân, nương của tộc trưởng muốn nhân cơ hội này để tìm người.
(* Xung hỉ: Tục lệ cưới vợ hoặc gả chồng cho người bệnh để xua đuổi vận rủi.)
(* Ca nhi: Nam tử có dung mạo thanh tú, thân phận đặc biệt có khả năng sinh đẻ.)
Bùi Đình nhớ tới kiếp trước, Lý Yến Hà chính là người bị gả đi.
Bùi Đình và Lý Yến Hà là hàng xóm, từ nhỏ đã chơi rất thân, y cũng biết nàng có một thanh mai trúc mã. Người đó lên thành làm việc, định dành dụm thêm nửa năm nữa rồi đến nhà Lý Yến Hà cầu thân. Nhưng cha nàng vì bốn nghìn văn tiền sính lễ mà bán nàng vào nhà tộc trưởng để xung hỷ.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, tộc trưởng qua đời. Lý Yến Hà thủ tiết ba năm, cuối cùng bị phát hiện lén lút qua lại với thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau nhảy giếng tự vẫn.
Được sống lại một lần nữa, Bùi Đình đã chẳng còn mơ tưởng gì về chuyện thành thân hay tình yêu. Y chỉ muốn sống yên ổn qua nửa đời còn lại. Dù không gả cho Thẩm Kỳ Nam, gia đình y cũng sẽ gả y cho người khác. Trước khi chuyện thay thế hôn nhân bị bại lộ, gia gia nãi nãi y còn định gả y cho một lão già để làm kế thất. So với việc đó, chi bằng đến nhà tộc trưởng thủ tiết, ít nhất không phải lo chuyện ăn mặc.
Y đã quyết định, liền nhìn về phía nương của tộc trưởng mà nói:
"Tộc trưởng từng nói sau khi mãn tang cha hắn sẽ đến nhà ta cầu thân. Hắn thích ta, ta cũng... có tình với hắn. Dù bây giờ hắn chưa tỉnh lại, ta cũng sẽ chờ hắn."
Nói rồi, y đỏ mắt nhìn đại bá mẫu:
"Đường ca ta không ưng Thẩm Kỳ Nam, sao các ngươi lại muốn chia rẽ nhân duyên của ta, ép ta phải gả đi?"
Đại bá mẫu nghẹn lời. Nương Bùi Đình mất từ mấy năm trước, bà ta chính là người chăm sóc y. Lời này của Bùi Đình truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ rằng bà ta bạc đãi y để lo cho con mình hay sao?
Tuy đúng là bà ta đã bạc đãi y không ít, nhưng cũng không thể để người trong thôn nhìn ra điều đó.
"Đường ca ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi! Tộc trưởng chẳng sống được bao lâu nữa..." Bà ta còn chưa nói hết câu, bỗng nghe thấy một tiếng quát giận dữ.
"Ngươi đúng là ác độc! Sao lại trù ẻo nhi tử ta như vậy? Nó nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi!"
Nương của tộc trưởng ra hiệu bằng ánh mắt với mấy đứa nhi tử của mình:
"Còn không mau qua giúp đỡ đại tẩu tương lai của các ngươi?"