---
Thương Uyên chỉ cảm thấy như mình đang chịu đựng sự tra tấn không ngừng nghỉ, trên đùi cảm nhận rõ ràng hơi lạnh thấu xương, lần này cảm giác đau đớn còn mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Mơ hồ, hắn cảm nhận được hình bóng của Tô Trà, người giống cái ấy.
Chưa kịp đuổi người đi, hắn lại rơi vào vòng tra tấn mới, toàn thân như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, đau đớn khiến ý thức của hắn mờ dần.
Ban đầu, hắn tưởng rằng đêm nay sẽ phải tiếp tục chịu đựng, nhưng trong cơn mơ hồ lại cảm thấy có người đang đưa cho mình thứ gì đó, còn vô liêm sỉ mà khinh bạc với hắn. Đáng tiếc, cơn đau khiến hắn không thể nhúc nhích, một ngón tay cũng không thể cử động, tất cả chỉ khiến tức giận bao trùm lên sự đau đớn vô tận. Hắn ghê tởm cảm giác bị người khác xâu xé thế này.
Kỳ tích là thân thể hắn bắt đầu khôi phục chút sức lực, cơn đau cũng dần dần giảm bớt.
Khi bị rót thuốc một lần nữa, hắn lại cảm nhận được hơi thở của Tô Trà, hơi thở quen thuộc của một người phụ nữ. Hắn phản kháng theo bản năng, nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Khi Thương Uyên tỉnh lại lần nữa, cảm giác khác hẳn mọi lần, không còn mệt mỏi đến kiệt sức, không còn cảm giác chịu đựng tra tấn suốt đêm. Thật kỳ lạ, lần này hắn lại có thể ngủ yên một giấc.
Mùi hương quen thuộc của Tô Trà truyền đến gần, cô cũng vì động tĩnh của hắn mà tỉnh lại.
Hai người đối diện, một người thì nửa dựa vào giường, một người ngồi xổm ở mép giường. Ánh mắt của Thương Uyên vẫn lạnh lùng, đen tối, còn Tô Trà thì có vẻ mệt mỏi, lười biếng.
“Buông tay ra đi.” Tô Trà lên tiếng trước, tay nàng bị hắn nắm chặt đến đỏ lên.
Thương Uyên giật mình tỉnh lại, vội vàng buông tay ra, có chút không tự nhiên.
Tô Trà xoa xoa tay, có chút bực bội liếc nhìn hắn trên giường.
Thương Uyên đại khái cũng hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì, hắn cứ im lặng nhìn xuống đất, không biết phải nói gì.
Tô Trà từ dưới đất bò dậy, ngáp dài một cái, xoa xoa đầu, lười biếng nói: "Thương thế và độc của ngươi ta đã xem qua rồi, đừng nghĩ đến việc gϊếŧ người diệt khẩu. Ta giúp ngươi đấy, ít nhất ngươi cũng phải cảm ơn ta. Giờ thì ta đi ngủ đây, trưa nhớ làm cơm cho ta."
Nói xong, cô không quay lại mà bước ra khỏi phòng. Thân thể nguyên chủ này quả thật có hơi kiêu ngạo.
Thương Uyên nhìn bóng Tô Trà rời đi, đầu óc hắn bắt đầu rối loạn. Cô ta rốt cuộc là ai? Trong cơ thể hắn có rất nhiều loại độc, ngay cả vu y cũng không thể phát hiện hết, vậy mà cô ta lại có thể làm giảm bớt nỗi đau hắn phải chịu. Liệu có phải cô ta có cách giúp hắn thoát khỏi cơn ác mộng này, thoát khỏi hai mươi mấy năm khổ sở đè nén?
Cô ta nói hắn yêu cầu cô ta, là ý gì?
Cô ta có mục đích gì?
Hắn vươn tay, nhìn những tia chiến lực màu lam đang ngưng tụ trên tay, ánh mắt xanh biếc đầy ám trầm như muốn nuốt chửng mọi thứ.