Hôm qua bị dày vò một buổi trưa, Tô Trà nghĩ cái tát này có thể coi như nhẹ nhàng.
"Tô Trà, ngươi điên rồi sao? Tự nhiên đánh người là có ý gì?" Hồ Nguyệt Nhi lúc này mới hoàn hồn, hét lớn.
Mặc Trạch nghe thấy tiếng động lạ, nhanh chóng chạy về phía này.
Một tay Mặc Trạch đỡ lấy Vân Khê, kéo nàng vào lòng, đau lòng xoa nhẹ khóe môi nàng nơi có vết máu.
"Mặc Trạch ca ca, là khê nhi không tốt, là khê nhi..." Vân Khê nghẹn ngào, không nói hết câu đã nhào vào lòng Mặc Trạch, nức nở khóc, vừa khóc vừa nói những điều không rõ ràng, như thể muốn nói hết tất cả mà lại chẳng nói gì cả.
Tô Trà chỉ đứng đó nhìn, trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó, lại còn giả vờ diễn kịch."
"Tô Trà, ngươi đừng tưởng ta không dám động tay với ngươi." Mặc Trạch nhìn Tô Trà với ánh mắt phẫn nộ, không còn chút nào ôn nhu như mọi khi.
Tô Trà nhìn thấy ánh mắt của Vân Khê đang nhìn mình từ phía sau Mặc Trạch, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tô Trà mỉm cười, đối với cái trò diễn của Vân Khê, nàng chẳng hề quan tâm.
"Mặc Trạch, ngươi không biết đâu, ngày hôm qua Vân Khê đã cùng ta và chính nàng tự hạ mê tình thảo. Vân Khê có ngươi rồi, còn ta thì sao? Ngươi có biết bao nhiêu thống khổ khi ta kiềm chế không? Ta chỉ là không kiên nhẫn nổi nữa." Tô Trà nói xong, cúi đầu, làm vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ.
Mặc Trạch ca ca, nàng thật sự không biết phải làm sao.
Mặc Trạch hơi lúng túng, ánh mắt không khỏi thoáng chút áy náy.
Cùng lúc đó, Hồ Nguyệt Nhi cũng kéo theo người đến, bắt đầu bày ra cảnh tượng om sòm, bao gồm cả những kẻ đứng xem.
"Ngươi đang bịa đặt đấy! Vân Khê làm sao có thể cho ngươi ăn mê tình thảo? Rõ ràng chính ngươi mới là người âm mưu tạo ra rắc rối, giờ lại đổ tội cho Vân Khê!" Hồ Nguyệt Nhi hét lên, cố gắng lật lại sự việc.
Dù sao thì lời của nàng cũng có sức thuyết phục, bởi vì ai cũng biết Tô Trà đang nắm trong tay mê tình thảo, và có thể dùng nó để tác động lên Mặc Trạch.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tô Trà giờ đã đầy nghi ngờ.
“Mặc Trạch, người khác không tin ta, ngươi lại còn không tin ta sao? Ta chỉ nghĩ là đối với ngươi hạ dược, cho nên ta trong tay có mê tình thảo là cây đực, sao lại có thể dùng nó làm thuốc cho giống cái chứ?” Nói xong, chính bản thân Tô Trà cũng cảm thấy ghê tởm.
Vì muốn làm Vân Khê ghê tởm, nàng đành phải nuốt xuống.
---
“Mặc Trạch ca ca, mê tình thảo không nhất định chỉ có một gốc cây, hơn nữa lúc đó Bắc Thần cũng ở đây, ngươi không tin khê nhi sao?” Vân Khê rưng rưng nước mắt, đôi tay trắng ngần túm chặt lấy áo Mặc Trạch, sau đó ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộ Bắc Thần.
Nàng đang liều, đánh cược rằng không ai biết rõ thực hư tình hình, và mọi người đều sẽ tin tưởng nàng.
Tô Trà cũng theo ánh mắt của nàng mà nhìn, chỉ thấy Mộ Bắc Thần đứng trong đám người, dáng vẻ có phần uy nghiêm, làm nàng nhớ lại lần trước gặp tộc trưởng.