Ta Cùng Phản Diện Phu Quân Phá Nát Kịch Bản Nơi Dị Thế

Chương 12

Một nhóm người đông đúc lặng lẽ di chuyển về phía nơi ở của Hồ Nguyệt Nhi và Vân Khê.

Hồ Nguyệt Nhi như thể mất hồn, lặng lẽ theo sau đoàn người, đi cuối cùng trong đội hình.

Không ngoài dự đoán, trong phòng ngầm dưới đất của Hồ Nguyệt Nhi, mọi người phát hiện ra còn dư lại thịt Long thú chưa ăn hết.

Vân Khê thì không có ở trong phòng.

Điều này đối với Tô Trà không có gì đáng ngạc nhiên. Vân Khê là người rất cẩn thận, dù có tham gia vào chuyện này cũng sẽ làm sạch sẽ mọi dấu vết.

Tô Trà không chút nương tay, kết quả là Hồ Nguyệt Nhi cùng với những kẻ liên quan bị phạt 30 roi. Đến cuối cùng, cô ta phải xin lỗi Tô Trà ngay tại chỗ.

Nhìn Hồ Nguyệt Nhi nghiến chặt hàm răng, đôi mắt như muốn gϊếŧ người, Tô Trà chỉ cảm thấy chẳng có chút thương tiếc nào, thậm chí còn thấy có chút hài lòng.

Cuối cùng, dưới cái nhìn đầy mâu thuẫn của Mặc Trạch, Tô Trà bước đi nhẹ nhàng, tiêu sái rời đi.

Khi về đến nhà, từ xa nàng đã thấy Dương Doanh đang đứng chờ ngoài cửa.

Dương Doanh nhìn thấy Tô Trà, ánh mắt lóe lên một tia kinh hỉ, rồi lại dần dần trở nên u ám.

Tô Trà bước tới trước mặt Dương Doanh, chỉ lặng lẽ nhìn nàng mà không nói lời nào.

Dương Doanh ấp úng mãi không nói được câu nào, rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Trà, khiến Tô Trà giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên.

"Ngươi cứ nói đi, có chuyện gì thì nói." Tô Trà không vội đỡ nàng dậy, Dương Doanh cũng không đứng lên.

"Tô Trà, thực sự xin lỗi, là tôi và Hồ Nguyệt Nhi bịa đặt mọi chuyện, tôi hại ngươi rồi." Dương Doanh run rẩy, nước mắt lã chã rơi.

"Không sao, ta không trách ngươi." Tô Trà nhìn Dương Doanh, trong lòng không có gì đặc biệt.

Dù nguyên nhân là gì, việc đã xảy ra thì không thể thay đổi. Tô Trà không cảm thấy gì cả. Nàng không phải là nguyên chủ, nàng sẽ không tha thứ cho Dương Doanh như nguyên chủ, cũng không trừng phạt nàng. Tô Trà là Tô Trà, từ nay Dương Doanh chỉ là một người bình thường trong tộc đối với nàng mà thôi.

"Thật sao?" Dương Doanh nghe vậy bỗng nhiên đứng lên, đôi tay nắm chặt lại, đôi mắt mờ sương lóe lên một tia hy vọng.

"Ừ, ngươi về trước đi, ta cũng phải vào nhà đây." Tô Trà mỉm cười, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Dương Doanh đứng đó nhìn Tô Trà đi vào, giơ tay lên rồi lại chậm rãi thu về, đôi mắt đầy tiếc nuối.

Dương Doanh hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Trà đi vào trong nhà hồi lâu rồi mới quay người rời đi.

---

Một buổi chiều đã trôi qua.

Hôm nay nhờ có Hồ Nguyệt Nhi, Tô Trà mới có thể ăn được thịt Long thú.

Tô Trà lấy ra viên đá xanh sẫm từ không gian, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm từ nó. Dù trong thế giới hiện đại, nó có thể là một món đồ quý giá đáng giá hàng triệu, nhưng nàng không cảm thấy quá hứng thú với nó.

"Ngươi thích nó sao?" Tô Trà quay lại nhìn Thương Uyên, người đang đứng cách đó không xa, ánh mắt dõi theo viên đá trong tay nàng, nhẹ nhàng nhướng mày.