Chỉ là lấy trộm một viên mê tình thảo vốn không phải là chuyện quá lớn, chỉ cần răn đe và lật tẩy là xong. Nhưng thịt Long thú thì khác, đối với cả bộ lạc mà nói, nó là một thứ vô cùng quý giá.
Long thú chỉ có vận khí tốt mới gặp được, lại càng khó bắt được, muốn săn một con Long thú, phải điều động đến mười mấy thú nhân trong tộc mới có thể vây bắt được một con. Trong cơ thể Long thú có chứa thú tinh quý giá, ăn nhiều thịt Long thú cũng giúp cường thân kiện thể.
Còn viên đá quý kia, thực ra cũng không phải là vật quan trọng gì, chỉ là những thú nhân thuộc tộc chuột rất thích những thứ sáng lấp lánh như vậy, nên trong bộ lạc mới đem về, định mang đi trao đổi với tộc chuột để lấy gạo.
Kết quả cuối cùng là, nguyên chủ cùng Thương Uyên theo quy định của tộc bị phạt 30 roi. Nhờ có Mặc Trạch cầu xin giúp đỡ, họ không bị đuổi khỏi bộ lạc, và Thương Uyên đã tự nguyện lấy ra một viên Hoàng Tinh để nhận thay cho mình 30 roi.
Vốn dĩ, nguyên chủ đã bị thương nặng trong trận quyết đấu trước, phải nằm liệt giường hai tháng. Thương Uyên lại không hề quan tâm đến nàng, chỉ nhờ vào Dương Doanh cung cấp thức ăn mà sống qua ngày.
Lần này, nếu Hồ Nguyệt Nhi muốn tính kế nàng, thì cũng sẽ để nàng nếm thử cảm giác gieo gió gặt bão.
Chẳng mấy chốc, khi nhóm thú nhân quay lại sau khi lục soát phòng, kết quả là: “Không có gì, không tìm thấy gì cả.”
“Sao có thể như vậy, ta rõ ràng…”
Hồ Nguyệt Nhi nghe vậy không thể tin nổi, liền kinh ngạc kêu lên, nhưng ngay lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng im bặt.
“Ngươi rõ ràng là gì? Rõ ràng thấy ta trộm thịt đúng không? Hay là ngươi đem thịt đến phòng ta, rồi giờ lại bảo phòng ta có đồ vật mất trộm?” Tô Trà cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén.
Mọi người đều quay sang nhìn Hồ Nguyệt Nhi.
“Đừng có nói bậy bạ, ta rõ ràng nghe Dương Doanh nói ngươi lấy trộm đồ ở kho hàng, hơn nữa thú nhân thuộc tộc khuyển thú cũng đã nói là kho hàng có hơi thở của Xà thú, không phải ngươi thì chính là cái phế vật nhà ngươi, các ngươi nhất định sợ bị phát hiện nên đã giấu hết đồ trộm đi nơi khác.” Hồ Nguyệt Nhi như bị giẫm phải đuôi, chỉ tay về phía Tô Trà, rồi hét lên lớn tiếng.
Tô Trà chỉ khẽ mỉm cười, lười biếng không muốn tranh cãi với loại người thiểu năng trí tuệ như vậy.
Nếu thật sự là một vai ác muốn trộm đồ, sao lại để cho người ta phát hiện được chứ? Thương Uyên ngoài việc có thực lực mạnh mẽ, khả năng ẩn nấp của hắn không ai trong toàn bộ Thú Thế có thể so sánh được, sao có thể để lại bất kỳ dấu vết nào cho người ta phát hiện?
“Ngày hôm qua, ta chỉ là đi qua kho hàng trên đường đến chỗ vu y lấy thuốc.” Thương Uyên lạnh lùng nói, giọng nói nhẹ nhàng, không mang chút cảm xúc nào.
“Bộ lạc của chúng ta chỉ có một mình ngươi là Xà thú, thú nhân thuộc tộc khuyển thú nghe thấy hơi thở đặc trưng của Xà thú từ kho hàng.” Tộc trưởng lên tiếng.