Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn, Chồng Đoản Mệnh Của Tôi Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 14: Còn có thể trông chờ gì ở anh?

“Hạ Châu là một tên thư sinh từ thành phố xuống, việc đồng áng thì không biết làm, cái gì cũng không hiểu, để anh ta làm đại đội trưởng chẳng phải chỉ biết chỉ đạo bừa bãi à?”

“Nằm mơ cũng không dám mơ đẹp vậy đâu! Nếu Hạ Châu mà làm được đại đội trưởng, thì tôi cũng làm được!”

“Vương Húc Lệ giỏi hơn Hạ Châu nhiều! Trình Diễm sao lại không biết xấu hổ mà hỏi những câu đó, đúng là muốn nổi tiếng đến phát điên rồi!”

Trình Diễm đứng phía trước, những người bàn tán cố ý nói sau lưng cô ta nên cô ta không nghe thấy gì, nhưng Hạ Châu đứng trong đám đông thì nghe rõ mồn một.

Nghe có vẻ là các thôn dân đang cười nhạo Trình Diễm, nhưng thực ra là đang sỉ nhục anh ta, nói anh ta vô dụng, chẳng ra gì.

Tức khắc, mặt anh ta đỏ bừng vì xấu hổ, không thể chịu đựng thêm, chẳng thèm quan tâm đến Trình Diễm nữa, quay đầu rời khỏi đám đông.

Phía trước đám đông, Trình Diễm tiếp tục làm ầm ĩ, muốn bí thư chi bộ công khai phiếu bầu, nếu không cô ta không công nhận Vương Húc Lệ là đại đội trưởng.

Bí thư chi bộ bị cô ta làm phiền đến mức không còn cách nào, đành phải lấy hết phiếu ra, để cô ta đếm từng lá một.

Trình Diễm xem hết các phiếu bầu, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.

“Không thể nào...”

“Sao lại như vậy được?”

“Tôi không tin.”

“Chắc chắn có gian lận, tôi yêu cầu bỏ phiếu lại!”

Nói xong, cô ta “xoạt” một tiếng, hất hết phiếu bầu xuống đất.

Khuôn mặt bí thư chi bộ đen sì như Bao Công, lạnh giọng quát: “Trình Diễm, cô tưởng chỗ chúng tôi là đang chơi trò chơi con nít sao? Bao nhiêu người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, từng lá phiếu một được bầu chọn ra đại đội trưởng, làm sao có thể là gian lận? Cô làm loạn cũng phải có giới hạn thôi!”

“Đúng vậy, Trình Diễm, cô quá đáng thật rồi đấy, trình độ của Hạ Châu nhà cô, chẳng lẽ chính cô còn không biết? Đến cả nuôi sống gia đình cũng không lo nổi, còn đòi dẫn dắt chúng tôi phấn đấu, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh đó không đã chứ!”

“Trình Diễm, cô yên đi thì hơn, có thời gian ở đây làm loạn, chi bằng về nhà sống cho tốt, đừng mơ mộng những chuyện không thực tế nữa.”

Các thôn dân đồng loạt lên tiếng phản đối, khiến mặt Trình Diễm trướng đến đỏ bừng.

Cô ta chen ra khỏi đám đông, phát hiện Hạ Châu đã không còn ở đó nữa, liền vội vàng chạy về nhà.

“Cái người này, đầu óc chắc bị úng nước rồi?”

“Kệ cô ta đi, đến lời ba mẹ cô ta còn không nghe, chúng ta việc gì phải lo chuyện bao đồng!”

Màn làm loạn của Trình Diễm nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của thôn dân trên đường về nhà.

Người hàng xóm của nhà họ Trình hôm nay cũng tình cờ có mặt tại hiện trường, sau khi về nhà liền kể lại chuyện Trình Diễm gây rối với bí thư chi bộ cho Quách Phượng Yến nghe.

Quách Phượng Yến cùng Trình Đại Sơn sống tử tế cả đời, danh tiếng tích góp bao lâu trong thôn, chỉ trong phút chốc đã bị Trình Diễm phá hủy sạch sẽ.

...

Trình Diễm không hề biết rằng, vì chuyện cô ta gây rối như vậy, Trình Đại Sơn nghẹn ở trong lòng đến mức bị bệnh suốt cả dịp Tết.

Còn cô ta, sau khi trở về nhà cùng Hạ Châu, thì lập tức bị chỉ trích thậm tệ.

“Cô cố ý phải không, Trình Diễm? Thấy tôi bị mất mặt trước mặt người khác, trong lòng cô vui lắm đúng không?”

“Anh nói vậy là ý gì?”

Việc Hạ Châu không được chọn làm đội trưởng đã khiến cô ta cực kỳ bực tức, người ngoài không hiểu cảm giác của cô ta đã đành, trở về Hạ Châu cũng quay sang chỉ trích cô ta?

“Tôi làm tất cả cũng là vì ai chứ? Không phải vì anh, vì cái nhà này sao!”

Trình Diễm trước nay vốn không phải người hiền lành, ngay cả ba mẹ, em gái đều thường xuyên hô to gọi nhỏ, gần đây cô ta đối với Hạ Châu có rất nhiều bất mãn đều cố gắng nhịn xuống, chỉ vì chờ đến ngày anh ta được chọn làm đội trưởng để cùng nhau quay về thành phố.

Giờ thì hay rồi.

Anh ta không được chọn làm đại đội trưởng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, khiến cơn giận dồn nén cả nửa tháng nay lập tức bùng phát.

“Anh cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, chẳng kiếm nổi một đồng, còn bắt tôi mặt dày đi vay tiền nhà tôi, mặt anh là mặt, mặt tôi không phải sao? Anh là đồ vô ơn, tôi đúng là nhìn lầm anh rồi!”

Trình Diễm một hơi nói không lựa lời khiến sắc mặt Hạ Châu cực kỳ khó coi, ánh mắt anh ta nhìn Trình Diễm cũng trở nên xa lạ, như thể đột nhiên không còn nhận ra người phụ nữ này nữa.

“Thì ra trong lòng cô luôn nghĩ tôi như vậy, vậy lúc trước tại sao còn muốn gả cho tôi?”

“Chẳng phải là vì...” Trình Diễm suýt nữa buột miệng nói ra.

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt đầy khinh miệt và ghét bỏ.

“Vì sao? Cô nói thử xem, tôi muốn biết lý do gì khiến cô phải diễn vai người vợ tốt đến vất vả như vậy.”

Dù sao Hạ Châu cũng là người đọc sách, nói chuyện nghiền ngẫm từng chữ một, mặc dù tức giận cũng sẽ không chửi tục, mà dùng ngôn từ nho nhã để lột trần bản chất con người.

Trình Diễm bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, cô ta đương nhiên không thể thừa nhận rằng mình lấy Hạ Châu chỉ vì muốn theo anh ta quay lại thành phố làm phu nhân cán bộ.

Cô ta vẫn còn cứng miệng nói: “Tôi... tôi đương nhiên là coi trọng anh, cảm thấy có thể dựa vào anh, nhưng, nhưng anh nhìn xem hiện tại, chúng ta sống thành cái dạng gì? Ngay cả đại đội trưởng mà anh còn không được chọn, tôi còn trông mong gì vào anh nữa?”

Tóm lại, dù có chột dạ, Trình Diễm cũng không chịu rơi xuống thế hạ phong.

Đổ lỗi cho người khác là thói quen cố hữu của cô ta.

Ánh mắt khinh thường trong mắt Hạ Châu càng rõ rệt, anh ta cười lạnh một tiếng.

“Cô còn trông mong gì ở tôi? Đến cả ba mẹ cô còn nói tôi là đồ bỏ đi, cả đời không có tương lai, theo tôi thì chỉ có ăn cháo rau. Sao, hối hận rồi à?”

Trước khi cưới Trình Diễm, nhờ có chút chữ nghĩa nên Hạ Châu thường dạy học cho trẻ con trong thôn, nhân duyên vẫn khá tốt.

Nhưng từ khi cưới Trình Diễm, chuyện cơm áo gạo tiền một ngày ba bữa, đến chuyện bị người ta coi thường, liên tiếp mất mặt đều là nhờ “công lao” của cô ta.

Hạ Châu một bụng nước đắng mà không thể nói ra, nếu không phải vì Trình Diễm nóng vội muốn anh ta có cơ hội làm đại đội trưởng mà tự ý đăng ký cho anh tham gia nhiệm vụ khai hoang, anh ta đã không sơ suất làm cháy cả đống củi.

Đó vốn dĩ không phải là việc anh ta am hiểu.

Có lúc anh ta còn nghi ngờ, không biết Trình Diễm có bị bệnh tâm thần không? Một người phụ nữ như vậy, sau này có con, chắc cũng chẳng nên thân.

Hạ Châu bắt đầu có ý định ly hôn, thấy Trình Diễm im lặng, anh ta dứt khoát nói: “Hay là chúng ta đến đại đội đánh báo cáo ly hôn, cô quay về nhà mẹ đẻ, để bọn họ tìm cho cô một người có thể trông chờ?”

Trình Diễm không ngờ, Hạ Châu lại chủ động đề nghị ly hôn?

Hiện tại anh ta là một kẻ bất lực, có tư cách gì?

Cô ta thẹn quá thành giận, lập tức trở mặt: “Không được! Vừa mới kết hôn liền ly hôn, người ta sẽ nhìn tôi thế nào? Lúc trước tôi không màng ba mẹ phản đối gả cho anh, bây giờ anh lại nói mấy lời này với tôi, anh là đồ khốn nạn, anh có còn lương tâm không!”

Hạ Châu: “...”

Người đàn bà đanh đá.

...

Tết ngày càng đến gần, Trình Ngọc cũng bắt đầu mua sắm đồ tết cho gia đình. Hôm nay, cô thuyết phục Nhậm Thái Phượng cùng cô lên phố.

Nhậm Thái Phượng đã nhiều năm không ra khỏi nhà, một phần vì cơ thể yếu, đi vài bước là thở không ra hơi.

Phần nữa là vì bà sợ ánh mắt người khác, luôn cảm thấy bị người ta coi thường. Nhưng năm nay, bà không chịu được Trình Ngọc khuyên nhủ, mang theo đủ phiếu lương thực, phiếu thịt, thậm chí cả phiếu vải. Bà nghĩ Tết đến, con dâu mới vào cửa, nhất định phải may cho cô một bộ quần áo mới.

Nào ngờ hai mẹ con vừa đi ra ngoài được vài bước, thì gặp đồng hương của ba mẹ Trình Ngọc, họ liền truyền tin cho cô.

"Trình Ngọc, cô biết chưa? Ba cô vì chuyện của chị gái cô mà tức đến phát bệnh, giờ đang nằm liệt trên giường, không xuống được đất nữa!"