Dùng Hệ Thống Rút Thẻ Để Sinh Tồn Trong Truyện Tranh Suy Luận Nguy Hiểm

Chương 4: Episode 02: Đáp án rõ như ban ngày

——Thứ Ba, 7:23 sáng, Anubis.

Đây là buổi sáng thứ ba sau khi truyện tranh 《Thành Phố Vô Tội》 kết thúc.

Tôi đứng trước gương, rửa mặt với vẻ uể oải chán đời.

Bố tôi từ phía sau lấy bàn chải và cốc nước, tôi khẽ nghiêng người nhường đường. Ông nhìn tôi rồi “ồ” lên một tiếng, “Quầng thâm mắt con nặng thế này là sao? Tối qua thức khuya làm gì? Không phải con bảo hôm nay đi báo danh ở cơ quan, phải ngủ sớm sao?”

Đây là bố tôi ở Anubis, ông nói chuyện dày đặc thông tin. Mẹ tôi thì cũng thuộc kiểu hay càm ràm. Họ nói chỉ vì tính cách vậy thôi, đôi khi chẳng cần câu trả lời.

Thế nên, dù lúc này tôi không đáp, họ cũng chẳng để tâm.

Tôi nhớ có lần cô giáo mẫu giáo viết nhận xét rằng tôi trầm tính, ít nói, bố mẹ tôi hoảng hết cả lên. Họ tưởng khi họ nói chuyện, tôi luôn tham gia, còn nghĩ chắc chắn ở trường tôi cũng là đứa ồn ào nhất.

Độ “chậm” của bố mẹ khiến tôi kinh ngạc.

Vì lo tôi ít nói là do vấn đề sức khỏe hay tâm lý, hồi nhỏ họ thường xuyên dẫn tôi đi khám. Đống phiếu khám của tôi chất lên cũng thành từng chồng gạch đáng kể. Bất đắc dĩ, tôi buộc phải kết bạn. Nhờ có “thần khí rút thẻ” (đồ ăn vặt), tôi dễ dàng trở thành học sinh được yêu thích nhất lớp, thậm chí cả các lớp khác hay khối khác cũng biết đến, thường xuyên rủ tôi chơi.

Mức độ nổi tiếng của tôi đạt đến mức “nếu tôi ngồi một mình, họ sẽ lo lắng hỏi xem tôi có buồn không”.

“…”

Thành thật mà nói, nhờ vậy mà tôi hơi bị ám ảnh với câu “Cậu có buồn không?”.

Ai cũng biết, chơi với trẻ con thực sự rất mệt, mệt đến mức tôi chỉ mong kiếp sau được làm một cây cỏ vô danh ở góc nào đó, chẳng ai quan tâm.

Tôi chỉ muốn ngồi im ở một góc phát ngốc thôi.

Đến khi cuối cùng tôi vượt qua được độ tuổi cần nhận xét từ giáo viên, tôi lập tức đăng ký học ngành ít người chọn nhất ở trường đại học hàng đầu địa phương – pháp y.

Lúc đó, tôi vẫn có một đám bạn đông đảo tìm đến mỗi tuần.

Chuyện này kéo dài cho đến khi tôi cho họ xem video tôi bình thản dùng sức đè kéo cắt xương sườn trong phòng thí nghiệm pháp y, nghe tiếng xương gãy “rắc rắc”; rồi kể chuyện “xác chết là một kẻ nghiện rượu, đến máu cũng có mùi ngọt khé khiến người ta buồn nôn”, và mô tả mỡ chảy ra giống như lớp kem béo ngậy trên chiếc bánh họ cầm. Sau đó, đám bạn bắt đầu mất liên lạc một cách rõ rệt.

Nhưng cuộc sống yên bình, dễ chịu như vậy chưa kéo dài được một năm thì cốt truyện của 《Thành Phố Vô Tội》 bắt đầu.

Vì thiết lập của truyện tranh, cũng để giữ gìn cuộc sống bình yên hiện tại, tôi gia nhập đội của nhân vật chính, ép chặt cốt truyện vốn kéo dài một năm rưỡi xuống còn một năm để kết thúc.

Tôi nhớ đêm tiệc chia tay, tôi còn cuộn mình trong chăn, kiểm tra lại danh bạ yên ắng của mình, rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Giờ đây, câu chuyện truyện tranh chưa biết đang tiếp diễn.

Tệ hơn nữa, tối qua tôi xem dự báo thời tiết, ba ngày nữa (thứ Năm) trời sẽ bắt đầu mưa liên tục. Thành phố chính thức bước vào mùa mưa xuân.

Đến lúc đó, tôi – vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé chẳng đáng kể – sẽ trở thành người đầu tiên đổ máu trong phần truyện tranh mới.



Sau khi đờ đẫn rửa mặt xong, tôi nói với bố, “Hôm nay trước khi đi báo danh, con muốn ghé trường một lát, bố mẹ không cần đưa con đi đâu.”

Bố mẹ tôi làm cùng cơ quan với tôi.

Một trong những lý do tôi chọn ngành này là muốn ở gần bố mẹ nhiều hơn, mỗi ngày cùng về nhà, tiện thể trò chuyện về… xác chết hôm nay (?). Nói chung, ở một mức độ nào đó, tôi là kiểu khá bám bố mẹ.

Dù vậy, lĩnh vực của bố mẹ và tôi khác nhau.

Trong ngành pháp y, ngoài những vị trí quen thuộc như APT (nhân viên kỹ thuật giải phẫu bệnh lý) hay nhà bệnh lý học pháp y, còn có nhà côn trùng học pháp y, nhà độc chất học pháp y, nhà nha khoa pháp y, nhà hóa học pháp y, v.v.

Bố tôi là nhà côn trùng học, mẹ tôi chuyên phân tích DNA, còn tôi học tổng quát.