Một ngày trước, tức ngày 23 tháng 3 theo lịch Anubis.
Dải ruy băng đầy màu sắc, bóng bay, đồ uống ướp lạnh, và những hộp pizza ghi tên thương hiệu Đạt Môn.
Một nhóm người quây quần trong một lớp học bỏ trống ở khuôn viên đại học. Đây là bữa tiệc chia tay chúng tôi tổ chức cho nhân vật chính của mình – Phó Lâm.
“Cạn ly!”
Sau khi thị trưởng Anubis – kẻ đã gây ra vô số tội ác – bị chúng tôi nắm được bằng chứng phạm tội và lật đổ, Phó Lâm cũng chuẩn bị rời khỏi thành phố này.
Mấy ly bia trôi xuống bụng, gương mặt thanh tú của Phó Lâm đã ửng hồng, đôi mắt cậu ta dường như lim dim buồn ngủ.
Ngay khi mọi người nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ gục ngã, Phó Lâm bất ngờ lên tiếng: “Tôi quen biết các cậu đã hơn một năm, giờ tôi sắp về quê rồi.”
Giọng nói của cậu ta bất ngờ tỉnh táo.
Cậu ta ngừng lại một chút, như thể đã hạ quyết tâm, rồi nói tiếp: “Thực ra tôi không giấu các cậu, tôi và Thương Hà Tinh đều đến từ thế kỷ 21 của Lam Tinh. Chúng tôi chơi một trò chơi thực tế ảo có tên 《Thành Phố Vô Tội》, nhưng rồi bị kẹt lại đây…”
Lời vừa dứt, không khí sôi động ban đầu dường như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt trong giây lát.
Trong thoáng chốc, có người ngơ ngác, có người lúng túng, có người bất an. Những chiếc ly trên tay mọi người dừng lại giữa không trung, chỉ còn những dải ruy băng vẫn tự do đung đưa, lấp lánh ánh sáng.
Tôi vô thức im lặng, lặng lẽ nhấp một ngụm nước ép trong tay để che giấu vẻ mặt cứng đờ của mình, “…”
Sao cậu ta lại đột nhiên nói những điều này?
“Lam Tinh? 《Thành Phố Vô Tội》?” Một cô gái trong nhóm quay sang tôi, tò mò hỏi: “Cái gì vậy? Lê Trĩ, cậu biết không?”
Bất ngờ bị gọi tên, tôi lập tức cười gượng: “Sao tôi biết được? Phó Lâm chắc chắn say rồi.”
“Phó Lâm, cậu say xỉn rồi, nói linh tinh gì vậy!”
Mọi người xung quanh cũng hùa theo.
Phó Lâm nghe tôi nói vậy, ngẩng đầu lên, ngẩn ra một lúc, rồi vẫn cố gắng tranh luận: “Tôi không say. Tôi nói thật đấy! Tôi sắp đi rồi, không muốn giấu các cậu nữa.”
“Thôi được rồi, chúng tôi biết rồi. Lam Tinh đúng không? Cậu là người chơi, còn chúng tôi là NPC, được chưa?”
“Ha ha ha ha!”
Trong tiếng cười vang của mọi người, tôi vô thức liếc nhìn Thương Hà Tinh – nhân vật chính còn lại, đang im lặng ở góc phòng.
Khi Phó Lâm nghiêm túc kể những chuyện này, Thương Hà Tinh dường như đang thất thần.
Đôi lông mày cậu ta mỏng manh, gương mặt lạnh lùng, ít nói. Cậu ta không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc hay suy nghĩ của mình, mà mỗi khi mở miệng thì toàn những lời khó nghe, sắc bén. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, đám bạn xung quanh chẳng ai thân thiết nổi với cậu ta. Và bản thân cậu ta dường như cũng chẳng có ý định kết nối với bất kỳ ai.
Tôi chỉ liếc cậu ta một cái. Vì tôi cũng chẳng quen cậu ta lắm.
Mấy người chúng tôi tụ lại chủ yếu để phá án. Từ vụ án gϊếŧ người liên hoàn ở thư viện Anubis, đến những chuyện kỳ lạ ở phòng thí nghiệm sinh học, rồi vụ án mật thất tưởng chừng bất khả thi, đến việc giải quyết những vụ án cũ kỹ, và cuối cùng là vạch trần tội ác của thị trưởng – chúng tôi hầu như chẳng bao giờ chủ động dây vào Thương Hà Tinh.
Tôi im lặng, “…”
Thực ra, những gì Phó Lâm nói là sự thật.
Hai người họ thực sự là những kẻ xuyên không từ Lam Tinh, là người chơi.
Phó Lâm và Thương Hà Tinh là hai nhân vật tôi yêu thích trong bộ truyện tranh suy luận 《Thành Phố Vô Tội》. Phó Lâm là nhân vật chính chính thống, còn Thương Hà Tinh là phản diện cũ được nhân vật chính cảm hóa, sau đó gia nhập đội của cậu ấy. Họ cùng nhau đi đến chiến thắng cuối cùng.
Chúng tôi thực sự là NPC trong trò chơi này. Chỉ có điều khác biệt là tôi cũng đến từ Lam Tinh.
Sau khi chết ở Lam Tinh, tôi tái sinh và lớn lên trong 《Thành Phố Vô Tội》, giờ đây là một NPC trong bộ truyện này.
Tôi đã chờ đợi sự xuất hiện của các nhân vật chính, chứng kiến niềm vui và nỗi buồn của những vị khách từ thế giới khác, cho đến khi tấm màn lớn khép lại, mọi người chuẩn bị chia xa.
“Thật đấy!” Phó Lâm lặp đi lặp lại.
Cậu ta kể lại từng mảnh ghép, gần như giải thích toàn bộ thiết lập của truyện tranh cho chúng tôi nghe.
Trước khi xuyên không, họ nghĩ đây chỉ là một trò chơi thực tế ảo có tên 《Thành Phố Vô Tội》. Nhưng ngay khi trò chơi bắt đầu, họ nhận ra mình bị mắc kẹt trong thành phố này.
Thực ra, không chỉ có họ, còn năm người chơi khác cũng bị kẹt lại đây, nhưng đều đã chết.
Phó Lâm nói: “Chủ Thần bảo chúng tôi rằng Anubis là một thành phố nguy hiểm với tỷ lệ tội phạm cực cao.”
Cậu ta giải thích thêm: “Nếu muốn rời khỏi đây, người chơi chúng tôi phải tìm ra bí mật của thành phố này. Mỗi khi một người chơi chết, những người còn lại phải tìm ra hung thủ, nếu không sẽ bị xóa sổ.”
Tôi vừa nghe cậu ta vô tư kể lể, vừa lo lắng không biết những lời này có gây ra hậu quả gì không. Thực tế, trong cốt truyện truyện tranh mà tôi quen thuộc, không hề có đoạn này.
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người – may quá, ai cũng chỉ coi đây là lời say xỉn, chẳng ai để tâm lắm.