Giang Sở Niên: “Cậu biết Tiểu Ngô tháng này xin nghỉ nửa tháng không? Chỉ vì kỳ động dục. Còn Tiểu Từ, sáng nay bị dính pheromone của Alpha trên tàu điện ngầm, xin nghỉ một ngày, lý do là muốn về tắm rửa cho sạch sẽ, giám đốc cũng đồng ý. Còn Tiểu Vương, liên tục nghỉ ba ngày, giám đốc trực tiếp cho nghỉ một tuần, công việc không gấp. Vậy cậu đoán xem, nếu không có cô ấy, công việc sẽ giao cho ai?”
Giang Sở Niên càng nói, sắc mặt Trần An càng khó coi.
Cuối cùng, Trần An uống một ngụm Coca lớn, mắng giám đốc, ném bình giữ nhiệt đi: “Thật quá đáng! Be ta chúng ta phải làm bệ đỡ cho bọn Alpha sao? Mọi thứ đều xoay quanh chuyện sinh sản, đúng không? Chúng ta là con người chứ không phải động vật mà!”
Hai người nổi giận đùng đùng đi về phía phòng giám đốc, nhưng khi đến cửa, Trần An lại do dự.
“Sở Niên, không được vào, chúng ta có nên quay lại không? Nếu không thì có thể sẽ mất cả lương tháng này, mệt mỏi lắm đấy!”
Giang Sở Niên rút bảng lương trong túi ra, tức giận bùng nổ. Mặc kệ Trần An, cậu đẩy cửa bước vào.
Giám đốc họ Chu, mọi người trong công ty thường gọi là “Chu Bái Bì”*.
(*Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.)
Chu Bái Bì thấy Giang Sở Niên thì hơi ngạc nhiên, vẻ mặt khó hiểu.
“Tiểu Giang, sao đấy? Không phải tôi bảo cậu ra ngoài rồi sao?”
Giang Sở Niên mặt không biểu cảm: “Đây là bảng lương tháng này của tôi.”
Nói xong, cậu ném mạnh bảng lương nhăn nhúm lên bàn của Chu Bái Bì.
“Nhìn xem, có chỗ nào không hợp lý không?”
Chu Bái Bì lúc đầu không hiểu tâm trạng của cậu, nghĩ có lẽ phòng tài vụ tính sai, liếc qua một cái, rồi nói: “Nếu tiền lương sai thì đi tìm phòng tài vụ, tìm tôi chỉ làm chậm trễ thời gian quý giá của tôi thôi.”
Giá trị, quý báu, thời gian.
Giang Sở Niên nhìn thấy gã đang mở máy tính chơi game, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao lương của Alpha lại cao hơn tôi? Tại sao năng lực của họ không bằng tôi, còn thời gian làm việc cũng không nhiều, mà lương lại gấp đôi?”
Chu Bái Bì thấy sắc mặt Giang Sở Niên xanh mét, từ từ đứng dậy, gã cao hơn Giang Sở Niên một cái đầu. Gã cũng nhận ra có chút không thoải mái, lùi lại một chút cho Giang Sở Niên không bị áp lực.
Rồi gã mở miệng với điệu bộ quen thuộc: “Alpha bọn tôi có đặc thù riêng. Với cả, trong thời kỳ chiến tranh, chúng tôi cần phải ra chiến trường, có nhiều ưu đãi hơn.”
Chu Bái Bì nhướng mày, mỉm cười như thể biết Giang Sở Niên đến để làm gì. Gã bắt chéo chân, nhếch mép: “Tiểu Giang, nhiều năm qua vẫn là như vậy, không phải khi cậu vào làm đã nói với cậu rồi sao?”
Không kém lắm ư?
Thật sự là kém rất nhiều!