Sở Minh Chu không thay đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, rồi hỏi tiếp:
“Cậu ta nhận đơn ở nền tảng nào?”
Triều Triều biết ông anh mình mà đã đâm đầu là không quay lại, bèn không khuyên nữa, nói tên nền tảng rồi nhanh chân chuồn khỏi hiện trường.
Sở Minh Chu click vào link Triều Triều gửi, nhảy sang trang đặt đơn thuê cày hộ. Nền tảng này sắp xếp danh sách theo tổng số đơn hoàn thành, và cái tên YU đang vững vàng ngự ở vị trí số một.
Anh click vào trang cá nhân của YU, tiện tay đặt một đơn xếp hạng tinh tế.
Năm giây sau, khung tin nhắn hiện thông báo có tin chưa đọc.
YU:【Tài khoản, mật khẩu.】
Vừa mới thấy người kia còn đang stream, Sở Minh Chu cũng không nghĩ đối phương phản hồi nhanh như vậy. Ngừng một lát, anh gõ một dòng chữ vào khung chat.
C:【Tôi đặt đơn là để hỏi, cậu có sẵn lòng trong lúc đánh thuê ghép đôi cùng tôi không?】
Đối phương rõ ràng hiểu lầm ý rồi, một lúc sau mới trả lời lại.
YU:【…Tôi không nhận đơn làm bạn đồng hành.】
Sở Minh Chu dứt khoát nói toạc ra luôn.
C:【Tôi cũng là đi đánh thuê. Ý tôi là nếu hai người cùng đánh thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn, hoàn thành đơn cũng nhanh hơn.】
Lần này bên kia trả lời rất nhanh, chỉ là ngữ khí… cực kỳ khó nghe, một câu thôi mà mùi mỉa mai xộc thẳng vào mặt.
YU:【Đã đi đánh thuê còn cần người gánh hộ, cậu nhận đơn làm gì?】
Dịch ra cho dễ hiểu thì là: “Thằng gà, biến đi mà ngủ sớm.”
Sở Minh Chu: …
Anh hít sâu hai hơi, trong đầu tua lại bốn năm lần cảnh cái tên “thần tượng lỗi thời” tóc vàng hoe, lôi thôi lếch thếch đứng ngoài cửa phòng huấn luyện. Cuối cùng, miễn cưỡng trấn an lại bản thân.
Tìm không ra người khác thì sẽ phải đánh cùng cái tên vàng hoe kia.
Không! Bao! Giờ!
Anh lập tức gõ liền tay trên bàn phím, sau khi gửi xong còn cẩn thận chọn một tấm meme.
C:【Thật ra là hoàn cảnh nhà tôi không tốt lắm, tôi phải tích góp tiền đóng học phí, tháng sau là đến hạn rồi, sợ tự mình không hoàn thành nổi đống đơn đó…】
C:【Nếu không được thì thôi, làm phiền rồi, không sao đâu…】
C:【[Nấm nhỏ rưng rưng.jpg]】
Chờ thêm một lát, bên kia vẫn im lặng. Sở Minh Chu thở dài trong im lặng, chuẩn bị tắt máy. Ngay khoảnh khắc con trỏ chuột chuẩn bị nhấn vào góc phải màn hình, khung chat bật sáng, hiện ra một chuỗi số và hai chữ ngắn gọn.
YU:【57481230】
YU:【Add tôi.】
—
Tại Bệnh viện trung tâm Hành tinh, mấy y tá trực đêm đang tụ tập buôn chuyện sau khi kiểm tra phòng xong.
Y tá A: “Nãy tôi kiểm tra phòng 302 xong, ra tới hành lang thì thấy chồng của bệnh nhân đó ôm chặt một cô gái khác, suýt nữa là hôn nhau luôn ấy.” Cô ta hừ lạnh: “Ngày thường ra vẻ si tình, cuối cùng thời gian dài cũng lộ bản chất. Đàn ông đúng là thứ chẳng thể tin được.”
Y tá B phụ họa: “Chuẩn luôn. Trên đời này làm gì có cái gì gọi là tình yêu vĩnh cửu. Như đứa trẻ ở phòng 314 cũng vậy, chính vì ba mẹ nó ly hôn mà đổ bệnh. Kết quả hai người đó chỉ đến thăm đúng ngày đầu tiên.”
Y tá trưởng vừa sắp xếp hồ sơ vừa nhập cuộc: “Mấy cô cũng đừng vơ đũa cả nắm. Như con trai bệnh nhân phòng 320 chẳng phải rất tốt sao? Còn nhỏ mà đã biết tự lo cho mình, còn chăm sóc mẹ nữa. Nghe nói cả học phí lẫn viện phí đều do nó tự kiếm.”
“Con trai tôi bằng tuổi cậu bé đó đấy.” Y tá trưởng cảm khái: “Mà ngày nào nó khiến tôi bớt lo được một nửa thôi là tôi lập tức đi đốt nhang cảm ơn trời đất rồi.”
Y tá A cũng gật đầu đồng tình: “Cậu bé đó thật sự hiểu chuyện. Ngày nào cũng không quản nắng mưa, từ trường học chạy qua bệnh viện chăm mẹ. Nếu tôi là mẹ của em ấy, chắc chắn không nỡ để đứa trẻ ngoan như vậy phải chịu khổ…”
Câu này có hơi vượt giới hạn, y tá trưởng khẽ ho một tiếng ra hiệu.
Y tá A lập tức im lặng, cúi đầu viết báo cáo của mình.
Trong phòng bệnh số 320, Lục Úc vừa trả lời xong cái tên đánh thuê trông có vẻ chẳng đáng tin kia thì đóng laptop lại.
Cậu đi đến bên giường bệnh, nhìn người đang nằm đó, nhíu mày thật sâu.
Lại gầy đi rồi.
Cúi người đắp lại chăn cho bà, Lục Úc cầm cái bình nước đã cạn đi ra ngoài lấy nước.
Khi quay lại thì phát hiện người đang nằm lúc nãy đã ngồi dậy.
Lục Úc sững người một chút, nhanh chóng bước tới hỏi: “Sao thế mẹ?”
Giang Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu thật kỹ, một lúc sau mới khẽ cất lời: “Tiểu Úc, con có phải rất thích chơi game không?”
Lục Úc quan sát sắc mặt của Giang Linh, thấy không có gì bất thường mới miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm ạ.”