Nhưng kiểu đánh này cực kỳ phụ thuộc vào thao tác cá nhân và sự ăn ý giữa các tuyển thủ, đánh chuẩn thì là cá nằm trong rọ, đánh lệch thì chỉ có nước đào hố chôn mình.
Mà rất hiển nhiên, phối hợp với cái kiểu dị dị kia, chính là tự đào mồ chôn mình.
Liên tục năm ván, hơn hai chục lần khống chế mấu chốt của Sở Minh Chu, không một lần hạ gục được đối thủ. Đa phần thời gian, anh thậm chí còn bị kẹt giữa trận do kỹ năng vào thời gian hồi chiêu, chết một cách cực kỳ khó coi.
Ván cuối kết thúc, Sở Minh Chu thở dài một hơi, thoát phòng game, không nói lời nào mà đẩy cửa đi ra.
Trình Vũ nhanh chân đuổi theo từ phía sau, an ủi: “Này, Ceder, đừng cáu mà. Hai người trước đây chưa từng phối hợp, đánh không ăn ý cũng là bình thường, luyện thêm mấy trận nữa biết đâu lại ổn.”
Luyện thêm? Luyện gì chứ, luyện cho anh khỏi bực chắc?
Sở Minh Chu bật cười vì tức, anh nhìn chằm chằm Trình Vũ, giọng cố gắng giữ bình tĩnh: “Năm ván vừa rồi, cậu ta có điểm nào thể hiện được tố chất cơ bản của một tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Anh giơ tay ra đếm từng ngón một: “Không theo sát sát thương, không nghe chỉ huy, không biết hỗ trợ, xả chiêu loạn xạ, tâm lý yếu kém.”
Sở Minh Chu mặt lạnh như tiền, tổng kết một câu: “Vào trận mang kiểu hệ Hỏa như thế, khác gì đánh 4 đấu 6 ngay từ đầu.”
Trình Vũ còn định nói gì đó, nhưng bị một câu sau của anh chặn họng ngay lập tức: “Đội hình xuất phát của CX, có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì đừng có mong giữ cậu ta lại. Tùy các anh chọn.”
Trình Vũ bất đắc dĩ giơ tay: “Thế giờ không có hệ Hỏa thì làm sao? Không dùng cậu ta cũng được, nhưng chẳng lẽ không kiếm ai thay chỗ Lưu Văn à? Chơi thiếu một người thì làm gì mở được trận?”
Sở Minh Chu lười tranh luận thêm, ném lại một câu “Tôi sẽ tự tìm người” rồi quay người lên lầu.
Về tới phòng, uống hai ngụm nước, đầu óc anh dần dịu lại. Anh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Lời đã buông ra rồi, nhưng vấn đề là…
Tuyển thủ hệ Hỏa đủ trình, giờ biết đào đâu ra?
Lướt quang não vô định một lúc, Sở Minh Chu tiện tay mở một ứng dụng xanh lam trắng nọ, gõ vào ô tìm kiếm: “Làm sao để tìm được nhân viên vừa ý”, rồi nhấn tìm.
Bình luận được yêu thích nhất:【Dùng tiền dụ dỗ hắn!】
Tiền vô dụng với đối tượng kia, bỏ qua.
Bình luận yêu thích thứ hai:【Tỏa ra sức hút nhân cách! Khiến hắn say mê không rút ra nổi!】
Sở Minh Chu mặt không cảm xúc lướt tiếp xuống dưới.
Bình luận thứ ba:【Mở app tuyển dụng màu xanh lá, đăng bài ghi rõ làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nghỉ hai ngày cuối tuần, có bảo hiểm đầy đủ, đảm bảo sáng mai hộp thư của bạn sẽ nổ tung.】
…Toàn thứ vớ vẩn gì thế này.
Sở Minh Chu nhíu mày, day trán một cái, dứt khoát tắt trang web.
Chưa đến vài phút, tuyển thủ hệ Thủy của đội - Triều Triều - đã hấp tấp chạy lên, gõ cửa phòng anh rầm rầm, vừa đập vừa kêu cứu như cháy nhà: “Cứu mạng cứu mạng cứu mạng với anh ơi!”
Sở Minh Chu mở cửa, hỏi: “Gì đấy?”
“Anh, Chu Thần, ba ba, cứu em một trận đấu hạng đi, em xin anh đấy, ván này là lên hạng của em mà người thì có ba nỗi khổ…” Triều Triều ôm bụng, mặt mày nhăn nhúm như bánh bao bị bóp méo.
Sở Minh Chu hỏi: “Dùng giáp nào?”
Triều Triều rụt cổ, giọng nhỏ đi hẳn: “Jasmine hệ dây leo…”
Jasmine là một loại giáp hệ Thủy được dân hệ Hỏa cực kỳ yêu thích, một thuần hồi máu chính hiệu. Ba kỹ năng, cả ba đều là hồi phục, không có tí sát thương nào, thắng hay thua hoàn toàn phụ thuộc vào số mệnh.
Sở Minh Chu nghe xong liền định đóng cửa.
Nhưng chậm một bước, khe cửa bị Triều Triều thò chân chặn lại, cứng rắn cố thủ.
Triều Triều ôm lấy khung cửa, trên mặt là vẻ bi tráng như chuẩn bị hy sinh vì nghĩa lớn: “Anh à, anh không đồng ý giúp em thì hôm nay em sẽ ngồi lì trước cửa phòng anh không đi đâu hết! Mà em không đảm bảo là sẽ không nhịn đến mức… tào tháo rượt đâu đó!”
Nhìn ánh mắt kiên định như thể sống chết có nhau kia, Sở Minh Chu nghiến răng nghiến lợi, cố kìm lại ý định vác người từ tầng ba quăng thẳng xuống, cuối cùng vẫn bị kéo xuống lầu.
Khi anh ngồi vào trước máy tính của Triều Triều thì trận đấu đã bắt đầu được một phút.
Vừa kết nối tinh thần lực, anh đã bị đồng đội hệ Kim trong đội điên cuồng nhấp vào avatar, thấy anh chịu động đậy rồi thì bật voice gào rú như phát điên.