—
Ngày mai là sinh nhật Lục Úc, tối nay cậu mở livestream tổ chức tiệc sinh nhật. Trước lúc livestream bắt đầu, quản lý đội FE đã dắt cả đám người trong đội ra ngoài ăn mừng trước.
Vừa bước vào phòng bao, mọi người lập tức bị cái bánh kem to đến đáng sợ trên bàn hút chặt ánh mắt.
Lục Úc khẽ dời mắt sang hướng khác, nói: “Tôi đã bảo rồi, không cần làm mấy trò màu mè này đâu.” Cậu dừng một chút rồi bổ sung: “Cũng chẳng phải tuổi tác gì ý nghĩa cho lắm.”
Quản lý FE vỗ vỗ vai cậu, phản đối đầy nghiêm túc: “Sao lại gọi là màu mè, đây gọi là cảm giác nghi thức! Với lại, 19 tuổi mà không ý nghĩa thì bao nhiêu tuổi mới ý nghĩa? Đây là năm cuối cùng trong đời cậu có đầu số là 1 đấy!”
“Các cậu tuổi còn nhỏ mà đã vào liên minh, đều không dễ dàng gì. Tôi cũng chỉ muốn các cậu có thể hưởng thụ những điều mà ở độ tuổi này vốn nên có.” Quản lý cảm khái: “Câu kia nói thế nào nhỉ?”
“Con nhà người ta có cái gì, con nhà mình cũng phải có cái đó.”
Lục Úc nhìn người quản lý vuốt ngược tóc dựng keo bóng loáng, rõ ràng đã ăn mặc chỉn chu, môi mấp máy mấy lần rồi lại khép lại, cuối cùng chỉ khe khẽ đáp một tiếng “ừ”.
Nguyên Tùy đặt chiếc vương miện mà tiệm bánh tặng lên đầu Lục Úc, sau đó mở hộp bánh, cắm nến rồi tắt đèn.
“Ước đi nào, Tiểu Úc Thần.”
Ngọn lửa lập lòe phản chiếu trong đôi mắt cậu, chập chờn ánh ấm.
Trong khung cảnh mọi người đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật chẳng ai thèm để ý đến giai điệu, Lục Úc lặng lẽ ước điều ước của mình.
Tiểu Mộc nhận lấy miếng bánh Lục Úc đưa, tò mò hỏi: “Sika, anh ước gì thế?”
Lục Úc không ngẩng đầu: “Ước cho vũ trụ hòa bình.”
Tiểu Mộc: …
Biết Lục Úc đã không muốn nói thì có hỏi thêm cũng vô ích, cậu ấy bèn đổi sang đề tài khác, nhắc tới chuyện khi mới tới căn cứ.
“Còn nhớ không, Sika tới FE sau em đúng một tháng. Khi nghe tin đó, em phấn khích lắm, ngày nào cũng mong anh đến. Sau này anh tới thật, em lại rất muốn rủ anh chơi cùng, nhưng lúc ấy anh cứ như mang theo nguyên một cái áp suất thấp, em không dám mở miệng nữa.”
Lý Quyền cười hì hì nói: “Chuyện này anh biết, hình như em là kiểu đột nhiên một ngày không còn sợ Sika nữa ấy nhỉ?”
Tiểu Mộc mắt sáng rỡ, tay chân múa loạn lên đầy phấn khích: “Đúng rồi! Vì em ngộ ra một chân lý, chủ động mới có cơ hội viết nên câu chuyện! Hôm đó em đang luyện tập với bộ cơ giáp hệ hỏa mới do Sika thiết kế cho kho công cộng, mà cứ thấy có chỗ nào đó không ổn. Đúng lúc huấn luyện viên có việc bận, bảo em tự đi hỏi Sika. Cuối cùng! Em đã gom hết can đảm bước ra bước đầu tiên!”
“Sika siêu kiên nhẫn luôn! Giảng giải cho em từ đầu tới cuối, rõ ràng mạch lạc! Kể từ hôm đó em không còn sợ anh ấy nữa.”
Lục Úc kéo nhẹ khóe môi, giọng dửng dưng: “Nếu hôm đó tôi biết sau khi nói chuyện cậu sẽ quấn lấy tôi hai tháng trời, thì thà tôi câm luôn một câu cũng không nói.”
Nhắc đến chuyện cũ, Nguyên Tùy cũng nhớ lại một việc.
Anh ấy ôm chai nước ngọt, ngồi nhớ lại: “Anh chưa kể cho mọi người nghe tại sao Sika lại đến FE đúng không?”
Bề ngoài, Lục Úc chỉ là cố vấn cơ giáp cho FE, không ký hợp đồng chính thức để thiết kế độc quyền cho đội, nhưng ai cũng nhìn ra phần lớn những bộ cơ giáp mà Lục Úc tung ra kho công cộng đều rất hợp tay tuyển thủ FE. Không thể nào không có dấu ấn của cậu trong đó.
Huống chi, hợp đồng stream của Lục Úc cũng ký cùng với FE.
Với FE, trả tiền thuê một cố vấn mà lại vớ được Lục Úc, chuyện này mà nói là “bánh từ trên trời rơi xuống” thì cũng còn hơi nhẹ.
“Hồi đó, chế giáp sư cũ của đội vừa nghỉ việc, đội vẫn chưa tìm được người thay thế. Giữa trận đấu sinh tử của vòng loại mùa giải, thẻ ma linh bọn anh định dùng bỗng nhiên bị dao động năng lượng, không kết nối được với tinh thần lực. Sika lúc đó đang ngồi ở bàn bình luận viên, nghe tin xong lập tức không nói một lời, chạy sang hỗ trợ sửa chữa cơ giáp.”
Nguyên Tùy kể tiếp: “Việc sửa cơ giáp hao tổn tinh thần lực rất lớn, mà thời gian thì lại gấp. Sika đã dốc gần hết tinh thần lực mới kịp giúp đội quay lại sân thi đấu.”
“Hôm sau anh với quản lý tìm đến liên minh xin địa chỉ của Sika, muốn đến nhà cảm ơn trực tiếp. Kết quả…”
Nguyên Tùy vừa nhớ lại vừa nhíu mày: “Khi anh với quản lý đến nhà cậu ấy thì thấy cửa không khóa, còn Sika thì ngất xỉu trên sàn nhà.”