Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Bị Phá Vỡ

Thế giới 1 - Chương 3

Vừa thấy lão Dương, chưa kịp đợi ông sắp xếp nhiệm vụ trong ngày, Sở Ngôn đã nhanh tay túm lấy ống tay áo ông, khẽ lắc lắc, giọng nhỏ như muỗi vo ve: "Về sớm..."

Lão Dương nào có hiểu nhầm đây là lời chào buổi sáng, kinh nghiệm nhiều năm khiến ông lập tức hiểu ra, mặt đen như mực: "Hôm nay lại đòi về sớm?"

Trong võ quán, từ đệ tử đến võ sư khác, ai thấy lão Dương nổi giận đều nép mình không dám thở mạnh. Duy có con bé ngốc này, gật đầu ngây ngô, chẳng chút sợ hãi.

"Được rồi được rồi, cút nhanh đi!" Lão Dương tỏ vẻ vô cùng bực bội, nhưng thấy con bé thật sự quay lưng đi liền, ông lại quát ầm lên: "Ra nhà bếp lấy phần cơm trưa đã!"

Thế là "tiểu ngốc" ngoan ngoãn quay lại, chạy vào bếp lấy hai cái bánh bao.

Vừa bước khỏi võ quán, Sở Ngôn vừa nhai bánh bao vừa hướng về tửu lâu nơi Ngưu Đại Sơn giao hàng.

Đến cửa sau, Ngưu Tiểu Sơn đang ngồi trên xe, thò tay đút vào lòng nàng mấy viên mứt: "Mua nhiều quá, thích thì ăn!"

Sở Ngôn nắm chặt tay, đến ngồi cạnh Tiểu Sơn. Nhưng cậu ta giật bắn người như bị ong đốt, nhảy xuống xe như tránh tà: "Cấm ngồi gần ta!"

Nàng ngây ngô nhìn cậu, một lúc lâu mới chậm rãi bỏ viên mứt vào miệng.

Chua chua ngọt ngọt, ngon.

Khi Ngưu Đại Sơn ra khỏi tửu lâu, ba người họ trở về Ngưu gia thôn.

Những đám mây đen kéo đến che lấp ánh nắng ban mai.

Sở Ngôn ngước nhìn bầu trời âm u, xe vừa dừng đã nhảy xuống luôn rồi chạy thẳng về túp lều ọp ẹp của mình.

Ngưu Tiểu Sơn nhìn theo bóng nàng, tức tối liếc lên trời.

Trong căn lều dột nát có một chiếc hòm gỗ lớn, bên trong trống rỗng, thậm chí còn thủng một lỗ ở góc.

Về phương diện nhập vai, Sở Ngôn luôn tận tâm tận lực. Dù nhiệm vụ trục trặc, nàng vẫn tuân thủ nguyên tắc. Khi tiếng mưa rơi lộp độp vang lên, nàng mở hòm, nhét chăn vào rồi chui vào, đậy nắp lại.

Bóng tối và tiếng mưa rất dễ đưa người vào giấc ngủ. Sở Ngôn co tròn trong hòm, vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, nào ngờ toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, chìm vào giấc ngủ sâu.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai:

[Đang khôi phục cốt truyện nhân vật... Kết nối hệ thống trung ương...]

—-----

"Chính là nơi này?"

Trong quán trọ tiểu trấn, Tiêu Thấm với y phục lộng lẫy đang đứng nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, hỏi người con gái đang quỳ rạp sau lưng.

Người con gái co rúm run rẩy: "Còn... chưa tới, ra khỏi trấn đi thêm mười dặm nữa mới đến Ngưu gia thôn."

"Ừm..." Tiêu Thấm đứng bên cửa sổ, nước mưa hắt vào làm ướt váy áo tinh xảo của nàng.

Nha hoàn bên cạnh mang trà nóng đến, khẽ nói: "Cô nương, đóng cửa sổ lại đi ạ, nhiễm lạnh thì khổ."

Váy nha hoàn lấp ló trong tầm mắt người con gái, chất liệu mềm mại màu sắc rực rỡ, ngay cả nhà giàu nhất trấn cũng không dám mơ tới, thế mà ở kinh thành chỉ đủ làm đồ cho nha hoàn.

Nàng cũng từng mặc loại vải tốt hơn thế này nhưng khi bị phát hiện là lừa dối thì Tiêu Thấm đã sai người lột sạch quần áo trang sức trên người nàng.

Nước mắt lã chã rơi, nàng nghĩ đến cha mẹ anh trai đang bị giam trong ngục, lòng tràn đầy hối hận. Nếu không vì sợ hãi mà thường xuyên gặp mặt thì có lẽ đã không bị lộ.

Tiêu Thấm nhấp ngụm trà nóng. Trà ngon, nhưng nước giếng của quán trọ khiến nàng chỉ uống một ngụm rồi thôi.

Cửa sổ đóng lại, nàng ngồi xuống ghế ôm ấm trà sưởi tay.

Tiêu Thấm vốn không ưa đứa con ngoài giá thú của phụ thân, sự "không ưa" này đạt đỉnh điểm khi đứa bé đó về phủ.

Cử chỉ thô lỗ, tính cách tham lam, ngốc nghếch mà tưởng mình khôn. Đã thế, nhà cậu còn bám trụ phủ hầu không chịu rời.

Càng buồn cười hơn khi tên "người cậu" kia dám đề nghị con trai hắn cưới nàng, bảo rằng "biểu huynh muội kết thân cũng là chuyện thường"

Đúng là mơ giữa ban ngày!

Tất cả tu dưỡng của Tiêu Thấm đều tan biến khi đối mặt với gia đình này. Khi phát hiện "muội muội" là giả mạo, nàng không đợi phụ thân xử lý liền lập tức báo quan để đề phòng khi đứa con thật trở về mà bọn họ vẫn bám víu phủ hầu.

Có tiền lệ gặp phải giả mạo nên Tiêu Thấm không chút mong đợi gì ở muội muội cùng cha khác mẹ này. Nhưng để tránh rắc rối nàng vẫn đích thân đến vùng quê hẻo lánh đón muội muội.

Do không an tâm về nàng nên Tiêu Diễn - Thế tử phủ An Quốc đã đi cùng

Chỉ là Tiêu Diễn tính tình ôn hòa nên mọi việc trên đường đều do Tiêu Thấm quyết định.

Mưa lớn kéo dài, khi vừa tạnh, Tiêu Thấm đã lệnh chuẩn bị xe ngựa thẳng tiến đến Ngưu gia thôn.

Người con gái giả mạo biết đây là cơ hội cuối liền khóc lóc van xin: "Tỷ tỷ! Xin tha cho muội! Muội không cố ý lừa dối, chỉ là con bé đó đúng là đồ ngốc, vào phủ hầu chỉ làm nhục nhà ta thôi!"

Chưa kịp nói hết, miệng nàng đã bị mụ gia nô lực lưỡng nhét giẻ vào.

Tiêu Thấm khẽ nghiêng người, đôi mắt đẹp nheo lại, thốt lên hai từ đầy nghi hoặc: "Đồ ngốc?"

...

"Đồ ngốc?" Tiêu Diễn cũng không ngờ, muội muội chưa từng gặp mặt bị giả mạo kia lại là đứa ngốc.

"Ngốc thì ngốc, vẫn hơn đứa vừa ngu vừa độc này." Tiêu Thấm đã nghĩ thông, đứa ngốc còn dễ xử lý hơn, tìm trang viên vắng vẻ giam lỏng là xong.