Vu Việt khẽ đáp, giọng điệu nhàn nhạt: "Toàn là mấy người qua đường hóng hớt, cũng chẳng giúp được bao nhiêu phiếu, mệt lắm."
"Ban đầu ai mà chẳng vậy..." Trần Ti thấu hiểu gật đầu: "Nếu cần gì thì cứ nói với chị, chị giúp em được mà."
Dù hiệu quả livestream không mấy khả quan, nhưng ít nhất video đầu tiên của cậu đã gây bão, hiện có hơn hai mươi vạn lượt thích.
Không muốn phụ lòng tốt của cô, Vu Việt gật đầu: "Vâng, cảm ơn chị."
Trần Ti cười, nhẹ đυ.ng vào tay cậu: "Khách sáo như thế làm gì?"
Vu Việt cũng mỉm cười.
"Đó là bạn cùng phòng của em à?" Trần Ti nhìn về phía bàn gần cửa sổ, hỏi: "Họ đang đợi em tan làm hả?"
Vu Việt mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống một ngụm, nghe vậy liền nhìn theo hướng ánh mắt cô.
Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp đôi mắt đào hoa sâu thẳm, quyến rũ đầy ý tứ.
Đại Hành nhấc mắt lên, chăm chú nhìn sang, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên tia khó đoán.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Vu Việt nuốt ngụm nước trong cổ họng, dời mắt đi, khẽ "ừm" một tiếng.
Trần Ti bật cười, vỗ vai cậu: "Xem ra em hòa hợp với bạn cùng phòng khá tốt. Hồi cấp ba, em cứ lẻ loi một mình, mọi người đều nghĩ em hơi khép kín. Bây giờ có bạn bè rồi, tốt quá!"
Ngón tay Vu Việt khẽ khựng lại, cậu mỉm cười, không tỏ thái độ.
Trần Ti vội về sớm, chỉ trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Vu Việt vừa thu ánh mắt về thì thấy Vương Văn Đông hớn hở vẫy tay gọi: "Vu Việt... Qua đây..."
"..."
Vu Việt khẽ thở dài, vặn chặt nắp chai, đứng lên đi đến.
Ánh mắt Đại Hành đã quay lại với chiếc điện thoại, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ phóng khoáng lười nhác, hai chân dài duỗi rộng chiếm gần hết chỗ ngồi.
Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, mí mắt khẽ cụp, trông có vẻ thiếu tinh thần, tay cầm điện thoại chơi game.
Vu Việt ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh, nhìn về phía đối diện: "Có chuyện gì?"
"Tôi nhìn thấy hết rồi đấy!" Vương Văn Đông cười đầy ẩn ý, chỉ về phía Trần Ti vừa rời đi: "Cô gái lúc nãy là ai thế?"
"Cô gái nào?" Vu Việt biết ngay mình sẽ bị hỏi, trả lời qua loa: "Chị ấy là đàn chị của tôi."
"Đàn chị à? Ở trường tôi đã thấy hai người đi cùng nhau mấy lần rồi. Hóa ra cậu thích kiểu này à?" Vương Văn Đông nháy mắt đầy mờ ám: "Thích thì tiến tới đi, sợ gì không theo đuổi được!"
Vu Việt liếc anh: "Đừng nói linh tinh, chị ấy có bạn trai rồi."
"Có bạn trai thì sao? Mình cứ làm kẻ thứ ba vì tình yêu, giành lấy người thương một cách đầy kịch tính!"
Vu Việt: "?"
"Ha ha, tôi đùa thôi." Vương Văn Đông gãi mũi, ngay lập tức mở WeChat: "Không sao, còn mấy đàn chị khác nhờ tôi xin WeChat của cậu! Tôi giới thiệu cho cậu nhé! Cậu thích kiểu nào?"
Anh chàng này còn tò mò hơn cả các bà hàng xóm đầu ngõ.
Đại Hành khẽ nhấc mắt, nở nụ cười như không, nhìn sang: "Cậu chuyển nghề làm bà mai từ khi nào thế? Hăng hái tìm đối tượng cho người khác vậy?"
"Không phải vì người ta cứ hỏi tôi về cậu và Vu Việt sao? Hai người mãi không yêu đương, bọn tớ chẳng còn chút cơ hội nào!" Vương Văn Đông bức xúc nói.
"..."
Vương Văn Đông đang hết sức nhiệt tình quảng cáo, ánh mắt đầy hưng phấn: "Vậy, có muốn tôi giới thiệu WeChat của mấy chị xinh xinh này không?"
Vu Việt thẳng thắn đáp: "Hiện tại tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương."
Vu Việt mỗi ngày làm ba công việc, họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Hiện giờ, toàn bộ năng lượng của cậu đều dồn vào việc kiếm tiền, chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương.
Vương Văn Đông thở dài một tiếng, có vẻ hơi thất vọng, không tiếp tục truy hỏi nữa, đành chuyển mục tiêu, nhìn sang khuôn mặt đẹp trai bên cạnh Vu Việt: "Còn cậu thì sao? Đại Hành, cậu thích kiểu người như thế nào? Anh em giúp cậu xem xem."