Đêm Tân Hôn, Ta Bị Kẻ Ác Si Tình Chiếm Đoạt

Chương 4

Thái hậu chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Ngụy An Ninh, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia sắc lạnh.

Bà bất ngờ lên tiếng: “Còn không mau quỳ xuống!”

Hai chân Ngụy An Ninh mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ theo phản xạ.

“Ai gia nói là bọn họ!”

Giọng nói uy nghiêm, không hề để mắt đến đám người phía sau.

Mọi người vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến đổi.

Chỉ trong chốc lát, một loạt tiếng thình thịch vang lên tất cả đều vội vàng quỳ xuống!

Nhưng Thái hậu thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ, chỉ ung dung bước về phía Ngụy An Ninh.

Thái hậu đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống.

Thái giám nhanh chóng dâng trà, nhưng bà cũng không vội uống.

Bà nhẹ nhàng thổi vài hơi, đến khi cảm thấy vừa ý mới đặt chén trà sang một bên. Sau đó, bà dịu dàng cất giọng: “Ninh nhi, lại đây nào. Mau đến bên tổ mẫu.”

Ngụy An Ninh thoáng ngẩn người.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, nàng liền bước đến gần Thái hậu.

Bàn tay bà chạm vào tay nàng, ấm áp và vững chãi, tựa như xua tan cái lạnh đang bao trùm quanh nàng.

“Ninh nhi, nhìn xem con gầy đi bao nhiêu rồi.”

“Lâu như vậy cũng không biết đến thăm ai gia trong cung, có phải quên mất tổ mẫu rồi không?”

Ngụy An Ninh vừa định lên tiếng giải thích, nhưng Thái hậu lại nói tiếp: “Nếu hôm nay ai gia không tình cờ nhìn thấy Tiểu Thập Tam, bảo nó đến tìm con, e rằng chẳng biết đến khi nào con mới chịu đến thăm lão nhân gia ta đây!”

Không khí trong điện lập tức trở nên căng thẳng. Tất cả mọi người đều sững sờ đến cực điểm, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Ghen tị, bất mãn, phẫn hận tất cả những cảm xúc ấy đều ẩn giấu trong ánh mắt họ, chỉ lóe lên trong khoảnh khắc rồi biến mất.

Bỗng nhiên, Thái hậu khẽ nhướng mày, giọng điệu trầm xuống: “Sao nào? Chẳng lẽ các ngươi có ý kiến về quyết định của ai gia?”

Mỗi chữ mỗi câu đều mang theo áp lực đáng sợ!

Lập tức

“Thần thϊếp không dám!”

“Thần nữ không dám!”

“Nô tỳ không dám!”

Cả một mảnh người trên đất đồng loạt lên tiếng, ai nấy đều cúi đầu.

Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói yếu ớt nhưng đầy bất mãn vang lên.

“Dựa vào cái gì? Mọi người đều nhìn thấy nàng ta nằm chung giường với tên tiện nhân đó!”

Cả đại điện đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

“Vân Hoa, câm miệng!”

Hoàng hậu biến sắc, vội vàng quát lớn để ngăn cản nàng ta.

Thái hậu khẽ nghiêng đầu, giọng điệu vẫn bình thản nhưng lại mang theo uy nghi đáng sợ.

“Tiện nhân? Ngươi đang gọi ai là tiện nhân?”

Giọng nói không lớn, nhưng lại như một tảng đá nặng đè lêи đỉиɦ đầu mọi người.

Hoàng hậu kinh hãi, lập tức kéo Vân Hoa công chúa quỳ xuống, dập đầu xin tha: “Thái hậu bớt giận! Cầu xin ngài tha thứ cho Vân Hoa, nàng còn nhỏ, lỡ lời nhất thời!”

Thái hậu nhẹ nhàng mân mê Phật châu trong tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Hoàng hậu: “Vậy sao?”

“Nếu nàng đã khẳng định chắc chắn như thế, vậy thì…”

“Mọi người ở đây hãy nói xem, rốt cuộc tình huống là thế nào?”

Tất cả đều cúi gằm mặt, không ai dám hó hé nửa lời.

Một lúc lâu sau.

“Khởi bẩm Thái hậu, thần… thần không nhìn thấy gì cả.”

“Thần nữ cũng không thấy.”

“Nô tỳ không dám nói bậy.”

Lời vừa dứt, tất cả đồng loạt cúi đầu thấp hơn nữa.

Thái hậu khẽ hừ lạnh, ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên nhìn về phía Ngụy An Tâm.

“Nhị nha đầu nhà Ngụy gia, ngươi nói xem. Đêm nay ngươi đã thấy gì?”

Bị điểm danh, cả người Ngụy An Tâm run bắn lên.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán nàng ta, tay áo cũng đã ướt đẫm.

“Ta… ta…”

Ngay lúc nàng ta lắp bắp không biết trả lời thế nào, bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, đêm nay chúng thần nữ tất nhiên không nhìn thấy gì cả.”

“Chúng thần chỉ đi cùng Tam muội đến đây, giữa đường tình cờ gặp Thập Tam điện hạ, nên mới dừng lại chào hỏi mà thôi.”

Người lên tiếng không ai khác chính là Ngụy Cẩm Tâm.

Ánh mắt Thái hậu khẽ lóe sáng.