Bên cạnh nàng, một nữ tử khẽ nhíu mày.
Nàng ta không giống những người khác đang đứng xem kịch vui, trái lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, dường như thật lòng quan tâm đến nàng.
Đó chính là Ngụy Cẩm Tâm nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, đồng thời cũng là nữ tử tài hoa vang danh khắp kinh thành, được ca tụng là đệ nhất tài nữ.
Phía sau bọn họ, hơn mười tên thị vệ mang theo đao kiếm đứng nghiêm trang, ánh mắt sắc bén đầy áp lực.
Ngụy An Ninh nghiêng đầu, lúc này mới nhận ra thiếu niên đang quỳ dưới đất.
Hắn ôm lấy ngực, hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ hồ như đang kiềm chế điều gì đó.
Hơi thở rối loạn, tóc tai bù xù, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức máu chảy đầm đìa, thấm ướt cả vạt áo.
[Tiêu rồi!]
Ngụy An Ninh bỗng nhiên hoảng loạn.
Nàng… đã xuyên sách!
Trở thành một nhân vật nữ phụ có kết cục bi thảm trong cuốn tiểu thuyết mà nàng vừa đọc đêm qua [Vương Phi Khuynh Quốc Khuynh Thành].
Truyện kể về câu chuyện tình đầy trắc trở giữa Ngụy Cẩm Tâm tiểu thư phủ Thừa tướng, và Tứ hoàng tử của đương triều.
Nàng còn nhớ rõ bản thân vừa tăng ca về nhà, vừa ăn vừa đọc, không biết lướt đến chương nào thì đột nhiên… chết bất đắc kỳ tử. Hóa ra, thức khuya thực sự có thể mất mạng!
Nhưng bây giờ không phải lúc để đau lòng vì điều đó, bởi vì tình huống trước mắt còn khiến nàng tuyệt vọng hơn.
Nàng nhớ rất rõ đoạn tình tiết này.
Kẻ đứng sau sắp đặt tất cả, giờ phút này, chính là Vân Hoa công chúa đang cười lạnh nhìn nàng.
Sau chuyện này, danh tiếng của Ngụy An Ninh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Khắp kinh thành, ai ai cũng sẽ chế giễu nàng.
Mà người bị hãm hại cùng nàng, thiếu niên quỳ trên mặt đất không ai khác chính là nam phản diện đáng sợ nhất trong truyện: Ân Mạc Hàn.
Khi câu chuyện đi đến hồi kết, hắn sẽ trở thành một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn vô song.
Còn nàng thì sao?
Trong tiểu thuyết, khi hắn nhìn thấy nàng trong tình cảnh nhếch nhác như chó hoang, không những không giúp đỡ, mà còn căm ghét đến mức tự tay xử tử nàng một cách tàn bạo.
Lý do?
Chỉ vì mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn sẽ nhớ đến quãng thời gian đen tối nhất trong đời mình!
Đúng lúc này, Vân Hoa công chúa cười lạnh, giọng nói tràn đầy khinh miệt: “Thật uổng cho ngươi là con gái của Trưởng Công Chúa, vậy mà lại đi để mắt đến loại người này. Đúng là làm mất hết thể diện! Bản cung thật thấy đáng thương thay cho mẫu thân ngươi dưới suối vàng!”
“Tưởng đâu hoàng tộc Ân thị chúng ta cao quý biết bao, không ngờ lại có kẻ bại hoại như ngươi.”
“Thật khiến người ta cảm thấy nhục nhã!”
Nói xong, trong mắt nàng ta càng lộ rõ sự khinh thường.
Ngay lúc này, Ngụy An Tâm che miệng cười khẽ, giả vờ hòa giải nhưng giọng điệu lại đầy châm chọc: “Ai nha, công chúa điện hạ, xin đừng nói vậy. Tam muội muội của ta có lẽ không cố ý đâu, biết đâu chừng nàng chỉ là không kiềm chế được tình cảm của mình thôi?”
Ngụy An Ninh lập tức bùng nổ.
“Ngươi nói cái gì vậy?”
Không gian bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Bọn họ vừa nghe lầm sao?
Còn chưa kịp phản ứng, Ngụy An Ninh đã chống tay ngồi dậy, đôi mắt sáng quắc đầy thanh tỉnh, chẳng còn chút gì của vẻ hoảng loạn ban nãy.
Nàng nhìn thẳng vào Ngụy An Tâm, giọng điệu lạnh băng: “Ngươi bị mù sao? Không nhìn ra hắn đã trúng dược à?”
Ngụy An Tâm giả vờ hoảng hốt, lắp bắp: “Tam muội… muội sao có thể nói ra lời lẽ như vậy?”
Ngụy An Ninh hừ lạnh.
“Nếu không biết nói chuyện, thì câm miệng đi. Đừng để ta nhìn thấy chướng mắt!”
“Ngươi…”
Ngụy An Tâm tức đến tái mặt, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bỗng cảm nhận được bàn tay ai đó kéo nhẹ.
Là Ngụy Cẩm Tâm.
Nàng ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Ngụy An Tâm không nên làm lớn chuyện.
Không thể không thừa nhận, Ngụy Cẩm Tâm quả thực có phong thái của nữ chính.