Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Ngược Tôi Thao Túng Bá Đạo Tổng Tài

Chương 5

Tôi khá hài lòng với buổi hẹn hôm nay.

Trong nguyên tác, nhân vật thế thân như tôi thậm chí chưa từng có một buổi hẹn hò đàng hoàng với anh ta. Đến một bữa ăn tử tế cũng chẳng xứng được hưởng.

Chuyện này không liên quan đến việc anh ta có yêu tôi hay không. Điều quan trọng là, trong mắt anh ta, tôi có còn giữ được chút tôn nghiêm tối thiểu của một con người không? Tôi có đáng để được đối xử nghiêm túc hay không?

Nghĩ vậy, tôi liền bảo anh ta cầm túi hộ tôi, lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý thì lại rõ ràng, như có như mà vô tình không chỉ trích anh ta không có mắt nhìn.

Vậy là, một vị tổng tài cao cao tại thượng, giờ đây lại xách túi vải cho tôi. Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười… nhưng phải công nhận, cảnh này đẹp thật.

Về đến ký túc xá, còn chưa kịp thở thì đã bị chặn ngay ở cửa. Lâm Tĩnh đi thẳng tới hắt lên người tôi một cốc nước mà không phải để uống.

“Đường Tâm Nhu, nghe nói cô bám lấy anh tôi? Đúng là không biết xấu hổ!”

Lâm Tĩnh là em gái ruột của Lâm Việt.

Trong mỗi câu chuyện ngược luyến, nữ chính không chỉ bị nam chính giày vò mà lúc nào cũng có thêm một cô em chồng cực phẩm đứng sau góp vui.

Từ San San là thanh mai trúc mã của bọn họ, còn tôi? Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Lâm Tĩnh luôn cho rằng tôi đang trèo cao bám lấy anh trai cô ta, trong nguyên tác, cô ta chẳng hề ngại ngần đánh mắng, sỉ nhục tôi đủ điều.

“Cô tưởng cái mặt mày giống chị San San thì có ích sao? Cả đời chỉ là một thế thân không bao giờ ngẩng mặt lên được!”

Nước nhỏ giọt từ cằm xuống, tôi thong thả lau mặt rồi mở điện thoại gọi cho Lâm Việt.

Không khóc lóc, không làm ầm lên. Chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay anh rảnh không?”

“Có. Em muốn đi đâu ăn?”

Tôi liếʍ đi vệt nước đọng trên môi, cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt Lâm Tĩnh mà đáp:

“Đi nhà hàng thì thiếu thành ý quá. Tối nay em đến nhà anh, anh nấu cơm cho em ăn đi.”

Nói xong, tôi cúp máy ngay không để cho Lâm Việt có cơ hội từ chối.

Lâm Tĩnh như bị chọc điên, hét lên the thé như một cái ấm nước sôi:

“Sao anh tôi có thể cho cô đến nhà? Còn nấu cơm cho cô ăn? Anh ấy điên rồi à?! Cô dựa vào cái gì?!”

Tôi nhếch môi cười nhạt: “Cô đoán xem?”

“Đồ tiện nhân! Cô tin không, chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi có thể khiến cô không tốt nghiệp nổi?!”

Lâm gia quả thực quyền thế lớn mạnh, chuyện này không phải nói suông.

Rất nhanh sau đó, tôi bị giáo sư gọi đến gặp riêng. Ông ta nghiêm khắc chỉ trích tôi bằng giọng điệu đầy chính nghĩa:

“Nhà trường nhận em vào để học thuật, chứ không phải để em dây dưa với người giàu gây xôn xao dư luận. Cả ngày siêu xe đưa đón, em còn có tâm trí học tập không?”