Ngu Đi, Gia Biết Biến Thân!

Quyển 1 - Chương 15: Sàm sỡ từ đầu đến đuôi

Cuối cùng, như một phép màu kỳ ảo — 20 chiếc xuồng cứu sinh loại kín của tàu Crystal, ngoài 4 chiếc được thả xuống ban đầu thì chính nhờ chú rái cá nhỏ này mà đã tìm và kéo lên thêm tận 7 chiếc!

Ngoài ra, ngoài xuồng cứu sinh, Cẩu Phú Quý còn tìm ra tận 16 cái bè cứu sinh chưa được bung ra nữa!

Khi tất cả xuồng và bè đều đã được mở ra, mọi người đều lên được thuyền an toàn. Những người sống sót nhìn quanh, không ai tin nổi vào mắt mình:

“...Tất cả mọi người đều đã lên thuyền hết rồi sao?”

“Hình như vậy, có mấy anh lính và mấy người biết bơi đang hỗ trợ cứu người nữa. Xuồng cứu sinh và bè cũng đều đã được kéo lên, những ai còn trên mặt nước đều được cứu rồi!”

“Trời ơi... Đây thật sự là kỳ tích đó... Lúc nãy tôi cứ nghĩ mình tiêu chắc rồi...”

“Xét về xác suất thì đúng là kỳ tích thật đấy. Bình thường, khi tàu lớn gặp nạn, tỷ lệ sống sót trên tàu không quá 30%. Mà chú rái cá đó... đóng vai trò quá lớn luôn.” – một thanh niên đeo kính trông có vẻ rất hiểu biết chuyên môn nói. Ánh mắt anh ta nhìn rái cá Cẩu Phú Quý như thể đang nhìn ánh hào quang thần thánh vậy (゚∀゚).

“Chú rái cá đó và anh trai nuôi rái cá đúng là thần tiên mà! Đây là lần đầu tiên tôi thấy rái cá lại thông minh và có ích đến thế luôn á! Quá sức mở mang tầm mắt luôn rồi!!”

“Mẹ ơi! Có phải là chú rái cá cứu chúng ta không? Nhưng mà chú ấy hình như mệt lắm rồi á...”

Người phụ nữ ôm chặt cô con gái nhỏ trong cơn bão dữ, nhìn sinh linh bé nhỏ đang nằm thở hổn hển trên chiếc bè cứu sinh gần đó, hai tay ôm lấy cái bụng nhỏ. Dù khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, cô vẫn không kìm được mà mỉm cười: “Vậy nên chúng ta nói nhỏ thôi, đừng để tiếng ồn làm phiền đến nó.”

Thế là bé gái cùng mấy đứa trẻ nhỏ khác trên bè cứu sinh đều nghiêm túc gật đầu. Ban đầu các em đều rất sợ hãi nhưng khi nhìn thấy sinh vật nhỏ bé ấy không ngừng lặn xuống biển giữa cơn bão để tìm xuồng cứu sinh. Dù có bị sóng đánh trúng đầu, chú rái cá cũng chỉ lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

Bọn trẻ bỗng có thêm dũng khí đối mặt với biển cả đen ngòm và cơn giông dữ dội. Ngay cả một con rái cá nhỏ như thế còn không khóc không sợ, các em cũng phải thật mạnh mẽ.

Cẩu Phú Quý nằm bẹp bụng trên chiếc bè cứu sinh phồng hơi, cảm thấy mình như chỉ còn thoi thóp một hơi thở cuối cùng. Dù biến thành rái cá có thể tự do trôi nổi trên biển nhưng đợt lặn vừa rồi — nào là tìm kiếm, nào là gắn móc — đã rút cạn toàn bộ sức lực của cậu.

"Giờ đây cậu chẳng muốn làm gì, chỉ muốn… ăn! "(*°﹃°*)

Nhưng xui xẻo thay, đến cả sức để nhảy xuống biển kiếm đồ ăn cũng không còn, chỉ có thể nằm im như cá mắm phơi nắng.

Dù vậy, Cẩu Phú Quý cũng không hối hận việc đã xuống biển tìm xuồng cứu sinh. Dù sao cũng là cứu người mà.

Nhưng đói thì đúng là… đói chết đi được!! Nếu lúc này có ai đó chịu đút đồ ăn cho thì thật là…

“Hử?”

Một làn hương thịt nồng nàn bất ngờ phả vào mũi.

Cẩu Phú Quý khịt khịt cái mũi đen hình thoi to lớn của mình, lập tức mở to đôi mắt đen láy như hạt nho.

Một miếng thịt hộp thơm ngậy, bóng nhẫy mỡ đang được đưa đến trước miệng cậu. Không cần suy nghĩ, Cẩu Phú Quý lập tức há miệng, ngoạm ngay một miếng bự!

“Chiu chiu!” (Ngon quá trời ơi!! Hương vị tuyệt vời làm sao! Cảm động quá!) (っ˘ڡ˘ς)

Cẩu Phú Quý không nhịn được hạnh phúc dùng hai móng nhỏ xoa xoa đôi má mịn màng của mình. Quả nhiên sau khi làm việc vất vả được ăn một bữa no nê mới là cách tốt nhất để an ủi cơ thể!

Chỉ là vì quá đói, lại quá đắm chìm vào niềm vui ăn uống nên Cẩu Phú Quý hoàn toàn không nhận ra người đang đút cho mình ăn chính là “chủ nhân tự nhận” — Tạ Thiên Lang, người mà cậu trước đó vẫn còn âm thầm gọi là “con trai” trong lòng…

Chờ đến khi hì hục ăn xong ba hộp thịt hộp, bốn con cá khô thì cậu mới bàng hoàng phát hiện ra mình không biết từ lúc nào đã bị Tạ Thiên Lang ôm vào lòng. Toàn bộ lông trên người cũng bị sờ… một lượt từ đầu tới đuôi luôn rồi!! Σ(っ °Д °;)っ

(Công thuộc dạng cuồng lông rồi)

“Đệt…ao?!”

Tạ Thiên Lang đang vuốt ve con rái cá khựng lại, nghi hoặc nhìn cục bông tròn lông mềm trong lòng mình: “Vừa nãy... mày kêu một tiếng "đệt" hả?”

Cẩu Phú Quý khẽ cứng đờ cả người, sau đó trong lòng điên cuồng gào thét.

‘Ông đây bị người ta sàm sỡ từ đầu đến đuôi như thế mmà còn không cho chửi thề nữa à?!’

Nhưng trên khuôn mặt tròn vo đầy lông mềm của Cẩu Phú Quý lại không lộ ra chút cảm xúc nào, ngược lại còn càng vô lý hơn mà tiếp tục tru lên với Tạ Thiên Lang:

"A ao ao ao đệt! Ao ao ao a đệt đệt!"