Cha Tôi Là Phản Diện Nổi Tiếng Trong Truyện Tranh

Chương 2

Uwaa, tóc trông mềm ghê, muốn xoa quá, cô thầm nghĩ.

Cậu chớp mắt, dường như biết cô đang nghĩ gì, liền chủ động chìa đầu tới, khiến người ta bất giác liên tưởng đến mấy chú mèo cưng rất biết cách lấy lòng khách.

"Em cảm ơn chị ạ, chị cứ gọi em là Tiểu Bạch được rồi." Cậu nhận lấy viên sô cô la, lễ phép cảm ơn rồi ưỡn ngực, khá tự hào nói: "Năm nay em 8 tuổi, đã vào tiểu học rồi đó chị!"

Một nhóc con vừa ngoan ngoãn, lễ phép lại vừa đáng yêu thế này, ai mà không thích chứ?

Cô bạn xoa đầu cậu, nhưng chỉ được một lát, chàng thanh niên đã đưa tay kéo em trai về lại phía mình.

"Hừ, đồ cuồng em trai!" Cô bạn cười khẩy, chẳng hề ngạc nhiên. Quay lại nhìn gương mặt cậu, cô lại nở nụ cười thân thiện, giọng nói cũng dịu đi: "Tiểu Bạch có muốn chơi cosplay không? Trong “Fatum” vừa hay có một nhân vật biệt danh cũng là Tiểu Bạch đó, lại còn là gu của anh em nữa."

"Có ạ!" Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, rồi lại ngước lên nhìn anh trai, chớp mắt hỏi: "Em cosplay nhân vật anh thích có được không ạ?"

Thời buổi mạng internet phát triển, những học sinh tiểu học như cậu đã bắt đầu tiếp xúc với anime, game từ nhỏ, không chỉ trưởng thành sớm mà còn biết ít nhiều về những thuật ngữ như "cosplay", "nhập vai".

"Đương nhiên là được." Cô bạn đáp thay.

Được cho phép, Tiểu Bạch không giấu nổi tò mò, hào hứng hỏi chị gái Hải Yêu: "Đó là nhân vật như thế nào ạ?"

"Cũng là một nhân vật rất đáng yêu, tên là Albin, tóc trắng mắt đỏ, là một đứa trẻ mồ côi. Có điều, Albin lúc 8 tuổi vừa đúng lúc bị tên cặn bã kia nhặt về nuôi. Em muốn cosplay Albin trước hay sau khi bị nhặt về?"

"Tên cặn bã?"

"Là một nhân vật siêu đáng ghét trong truyện tranh, một cội nguồn tội lỗi vừa đểu cáng, vừa hèn nhát lại vừa mặt dày sống dai, kiểu tóc, màu tóc và tác phong đều đáng ghét như loại gián to ở phương Nam vậy đó!"

Nhắc tới nhân vật này, cô bạn liền tỏ ra tức tối: "Hắn ta đυ.c nước béo cò, mang Albin bị mất trí nhớ, bất tỉnh về nuôi, dùng đủ mọi cách PUA (thao túng tâm lý), lợi dụng cậu ấy cho đến chết. Siêu khốn nạn! Đúng là cặn bã của nhân gian!"

Cô lấy điện thoại ra, tìm hai bức ảnh của Albin.

"Đây là dáng vẻ trước và sau khi được nhận nuôi."

Bức ảnh đầu tiên là một cậu tóc trắng mặc bộ quần áo cũ vá víu, tay ôm một ổ bánh mì đen cứng như đá, đang bị người ta đuổi chạy trong một con hẻm tối, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, thần thái hoạt bát.