Tôi Nằm Vùng Trong Thế Giới Quy Tắc Kỳ Dị

Quyển 1 - Chương 8: Nghĩa trang U Minh (3)

Anh ta nhìn chằm chằm Bạch Đào, nước dãi chảy không ngừng.

“Đừng giãy giụa nữa, Tiểu Bạch Đào, ngoan ngoãn cho tao ăn vào bụng đi, gâu.”

“Hàng xóm tiên sinh, anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, như vậy không tốt sao?”

Cẩu Cẩu nhếch miệng khinh thường.

“Vậy thì thế này.” Bạch Đào nhìn chằm chằm thẻ công tác của Cẩu Cẩu, hỏi: “Có thể cho tôi một tờ quảng cáo của Nghĩa trang U Minh không?”

Cẩu Cẩu tỏ ra không tình nguyện trở về phòng: “Chờ một chút, tôi đi lấy cho cô.”

Bạch Đào nhướng mày, có đồ đần mới đợi. Cô đi vào thang máy.

Chẳng mấy chốc thang máy đã đến tầng một, trong thế giới quái đàm không tồn tại cái gọi là hòa bình, ngay trước cửa tòa nhà đang diễn ra một vụ mưu sát.

Quái vật gϊếŧ quái vật.

Kẻ gây án là một con vật đầu hươu thân rùa, Bạch Đào gọi nó là rùa hươu, còn đối phương là một con gà đầu người, Bạch Đào gọi nó là nạn nhân.

So với hai con này, Cẩu Cẩu tiên sinh nhà hàng xóm bỗng trở nên đáng yêu tới lạ kỳ.

Rùa hươu nhìn Bạch Đào, toét miệng cười, phô trương huy hiệu trên ngực.

Bạch Đào cũng có huy hiệu đó trên ngực, đó là dấu hiệu của trẻ vị thành niên.

Không hay rồi, nạn nhân cũng có huy hiệu giống vậy.

Trẻ con đánh nhau, không vi phạm quy tắc cấm!

Rùa hươu nhanh hơn rùa bình thường nhiều, nó bỏ xuống con mồi xuống rồi lao về phía Bạch Đào, chỉ mất 5 giây.

Bạch Đào lắc mình một cái, né khỏi cái sừng hươu đang lao tới nhưng đồng thời cũng ngã ầm xuống đất.

Nhưng rùa hươu đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lại một lần nữa lao về phía Bạch Đào.

“Giám hộ tiên sinh, cứu mạng!” Bạch Đào kêu cứu.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cẩu Cẩu trong bộ vest, đeo cà vạt xuất hiện, ngậm lấy áo của Bạch Đào, bắt đầu chạy ra ngoài.

Bạch Đào lơ lửng trên không trung, cảm nhận làn gió lạnh đánh lên mặt, có chút lạnh, nhưng nhiều hơn là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bị chó ngậm trong miệng chạy, chắc cô là người đầu tiên.

Quả nhiên, người giám hộ của Bạch Đào chính là Cẩu Cẩu, người hàng xóm trước đây luôn không cho phép nguyên chủ ra ngoài, hóa ra luôn âm thầm bảo vệ cô ấy.

Đúng là một câu chuyện cảm động, nếu như Cẩu Cẩu không ngấp nghé máu thịt của con người thì lại càng tốt.

“Giám hộ tiên sinh, nếu đã an toàn rồi thì thả tôi xuống đi.”

Cẩu Cẩu hừ lạnh một tiếng, thả Bạch Đào xuống rồi đưa cho cô một tờ quảng cáo cũ mòn.